Bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ. Liễu Trần cảm thấy lời nói của mình có chút mơ hồ, muốn giải thích: "À, ý tôi là..."

  "Từ Đồng, đưa đồ cho ta rồi trở về." Cảnh Thụy Uyên ngắt lời anh.

  "Được rồi, được rồi!" Từ Đồng lập tức lấy một tập hồ sơ màu xanh từ trong cặp ra đưa cho anh: "Vậy thì sếp, cậu Liễu, tôi đi trước đây."

  "Đi bôi thuốc đi." Ánh mắt Cảnh Thụy Uyên dừng lại ở cổ Liễu Trần: "Ngày mai tôi phải gặp Cảnh Hằng."

  Liễu Trần lập tức đồng ý, cuộn hợp đồng lại rồi nhanh chóng rời đi.

  Ngồi vào bàn làm việc, Cảnh Thụy Uyên mở tập tài liệu ra, bên trong có một bản thỏa thuận ly hôn riêng. Anh ấy đọc lại nhiều lần rồi cầm bút lên.

  Đầu bút lơ lửng trên chữ ký một lúc, sau đó anh ta ký và cất bản thỏa thuận vào ngăn kéo khóa ở dưới cùng.

  *

  Sáng hôm sau, Liễu Trần ăn sáng và uống thuốc dưới sự giúp đỡ của Tiểu Dương, sau đó thay quần áo phù hợp để đi họp.

  Liễu Trần cao lớn, chân dài, tóc chải gọn gàng, bộ lông xám băng khiến anh trông giống nam chính trong phim truyền hình.

  Tiêu Dương không khỏi thở dài: "Cậu thật xinh đẹp, bộ đồ mà anh Cảnh chọn cho cậu thật hợp với cậu!"

  "Anh ấy chọn nó à?" Liễu Trần có chút ngạc nhiên.

  "Đúng, dù sao hôm nay cậu cũng phải đi gặp ông chủ." Tiểu Dương ở cùng Liễu Trần mấy ngày, cảm thấy cậu là người tính tình tốt. Anh ta vô thức nói thêm: "Anh Cảnh mỗi lần trở về đều có tâm trạng không tốt, bởi vì ông chủ nói chuyện với anh Cảnh... Có lúc rất khó chịu."

  "Như thế nào." Khi Liễu Trần nghe thấy hai chữ "ông chủ", anh ta vô thức nhíu mày.

  Cảnh Hằng coi thường Cảnh Thụy Uyên, đứa con ngoài giá thú của mình. Trong văn bản gốc, Cảnh Thụy Uyên luôn bị Cảnh Hằng lợi dụng như một công cụ để điều hành công ty và củng cố vị trí của mình trong những ngày đầu, và anh không tránh khỏi bị chế giễu mỗi lần họ gặp nhau.

  Việc tự mình lựa chọn quần áo giúp cậu anh ấy tránh khỏi bị chỉ trích.

  Nhìn thấy cậu nhíu mày, Tiểu Dương còn tưởng anh nói sai điều gì đó nên không vui: "A... Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy."

  "Không có gì." Liễu Trần cười nói: "Cảnh Thụy Uyên ở đâu?"

  "Anh Cảnh đi tập thể hình và thường về lúc chín giờ."

  Tiểu Dương vừa nói xong, cửa ra vào liền mở ra.

  Cảnh Thụy uyên là người mắc chứng sợ bẩn và không bao giờ tắm trong phòng tắm của phòng tập thể dục. Lúc này, anh ta đang mặc một bộ đồ thể thao màu đen, rõ ràng là vừa mới chạy bộ về. Các cơ trên vai và cánh tay của anh ta nổi lên, và làn da màu mật ong lộ ra phủ đầy những hạt mồ hôi mịn. Những đường gân ở mu bàn tay cầm khăn của anh nổi rõ.

  "Chào buổi sáng." Liễu Trần lịch sự chào hỏi.

  Đôi mắt đen của Cảnh Thụy Uyên vẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Tuy rằng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt vì vừa mới khỏi bệnh, nhưng nét mặt không hung dữ tạo nên vẻ nhẹ nhõm, đôi mắt phượng lạnh lùng càng làm cho khuôn mặt cậu thêm phần xinh đẹp.

  Bộ quần áo cũng rất vừa vặn với cậu. Liễu Trần gầy nhưng không gầy quá, quấn một chiếc áo len mỏng cổ cao màu trắng quanh vòng eo thon nhỏ. Chiếc quần đen thẳng và đôi bốt da ngắn làm nổi bật đôi chân thẳng tắp của cậu. Chưa kể đến lời đồn đại rằng cậu chủ Liễu hư hỏng, tùy hứng và vô lý, chỉ riêng ngoại hình của cậu cũng đủ ghi điểm rồi.

  Quan trọng nhất là vết thắt cổ khó coi trên cổ đã được che đi.

  "Chào buổi sáng." Cổ họng Cảnh Thụy Uyên cuộn lại, cuối cùng cũng thốt ra được vài câu: "Đợi một lát, tôi đi tắm."

  "Được." Nhân vật chính không vội, Liễu Trần đi theo anh ta đương nhiên cũng không vội.

  Ngược lại, Tiểu Dương chào anh và vội vã vào bếp pha cà phê xay thủ công cho Cảnh Thụy Uyên.

  Hai mươi phút sau, Liễu Trần theo Cảnh Thụy Uyên lên xe về nhà họ Cảnh.

  Chiếc xe được Cảnh Hằng gửi tới. Người lái xe và hai vệ sĩ đi theo xe đều là người của Cảnh Hằng. Không khí trong xe vô cùng buồn tẻ. Liễu Trần đột nhiên có ảo giác rằng mình không phải đi "gặp cha mẹ" mà là đi đến pháp trường.

  Hơn nữa, cuộc hôn nhân đã thành công, nhưng không giống như câu chuyện gốc, cậu không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậycậu không khỏi cảm thấy lo lắng.

  Cảnh Thụy Uyên ngồi bên cạnh hiển nhiên đã quen với điều này. Anh ấy vùi đầu vào bàn phím và tập trung vào công việc.

  Liễu Trần vẫn ngồi căng thẳng, dần dần thả lỏng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Cảnh Thụy Uyên, tâm trí chậm rãi phiêu du.

  Là gia tộc giàu có nhất Hải Thành, gia tộc họ Cảnh có rất nhiều bí mật. Trong số đó, chủ đề được bàn tán nhiều nhất là chuyện tình của Cảnh Hằng.

Khi còn trẻ, Cảnh Hằng là một chàng trai đào hoa và thích tán tỉnh. Khi tiếp quản Tập đoàn Hành Nguyệt từ ông Cảnh, người đã tự gây dựng cơ đồ từ tay trắng, ông đã kiềm chế bản thân một chút, nhưng lại quay trở lại con đường cũ khi nắm toàn quyền. Nếu vợ ông không phải do ông Cảnh chọn thì ông sẽ phải thay đổi rất nhiều người phụ nữ để cưới.

  Mẹ của Cảnh Thụy Uyên cũng là một trong những mối tình ngoài của Cảnh Hằng, nhưng không giống như những người tình khác, bà không chỉ bí mật sinh ra Cảnh Thụy Uyên mà còn đến nhà Cảnh Hằng sau khi vợ ông qua đời.

  Sự việc này đã gây ra rất nhiều náo động vào thời điểm đó. Ông Cảnh tức giận qua đời, bà nội Cảnh thậm chí còn chuyển ra nước ngoài.

  Cảnh Hằng vô cùng căm ghét người phụ nữ điên rồ này nên đã tìm mọi cách đuổi hai mẹ con họ ra khỏi Hải Thành.

  Nhưng bốn năm trước, JCảnh Hằng được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan. Ngoài ra, con trai ông là Cảnh Nguyệt lại là một người vô vọng. Để ổn định việc kinh doanh của gia đình, ông ta để mắt tới Cảnh Thụy Uyên, người đã nổi tiếng ở nước ngoài, và cưỡng ép cử người đi đón anh ta về.

  Cuốn sách mô tả tuổi thơ của Cảnh Thụy Uyên chỉ bằng bốn từ - "cuộc sống không tốt đẹp", nhưng thật khó để Liễu Trần, một người lớn lên trong trại trẻ mồ côi được cưng chiều, có thể tưởng tượng được cuộc sống tồi tệ đến mức nào.

  Khi mắt anh tập trung lại, Liễu Trần mới nhận ra Cảnh Thụy Uyên vẫn đang nhìn cậu. Cậu ngượng ngùng ngồi thẳng dậy: "Tôi..."

  "Lát nữa tôi sẽ đưa cậu trực tiếp đến nhà họ Liễu để lấy hộ khẩu nhé?" Cảnh Thụy Uyên đóng máy tính lại.

  "Hả?" Liễu Trần cảm thấy bối rối. "Chúng ta không phải nên đi gặp...người đó trước sao?"

  Hai chữ cuối cùng chỉ là thì thầm, bởi vì anh biết Cảnh Thụy Uyên không nhận Cảnh Hằng là cha mình, gọi ông bằng danh xưng tôn kính chỉ khiến anh thêm bất an. Tuy nhiên, với quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào cậu, việc gọi thẳng tên ông không phải là một ý hay.

  "Chỉ cần lộ mặt thôi. Sẽ không mất quá vài phút đâu." Giọng nói của Cảnh Thụy Uyên lạnh lùng.

  "Được rồi." Liễu Trần lấy thẻ căn cước từ trong túi áo khoác ra. "Sổ hộ khẩu ở nhà, chứng minh thư ở đây."

  Cảnh Thụy Uyên liếc nhìn Liễu Trần trên thẻ căn cước, trông có vẻ hơi non nớt, dường như được chụp lúc còn đi học: "Ừm."

  *

  Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng thay đổi từ những mảng lớn bóng cây loang lổ đến những cánh đồng hoa rộng mở. Xa xa, có thể nhìn thấy tòa Bạch Trang Thánh Nghĩa vô cùng tráng lệ, trông rất linh thiêng dưới bầu trời xanh, nhưng ẩn chứa rất nhiều điều bất hạnh.

  Rõ ràng là Cảnh Hăng đã bảo bọn họ tới, nhưng bên ngoài trang viên lại không có ai ra đón.

  Người làm vườn đang cắt tỉa cành hoa cúi đầu gọi "Cậu chủ", rồi tiếp tục làm việc. Người đầu bếp đi ngang qua với một xe đẩy đầy nguyên liệu cũng làm như vậy. Ngay cả khi anh bước vào sảnh, những người hầu cũng sẽ khéo léo gọi anh là "Cậu chủ" rồi cúi đầu làm việc của mình.

  Về mặt, anh được đối xử như một thành viên của gia tộc họ Cảnh, nhưng với sự có mặt của họ Cảnh, không ai được phép thực sự thừa nhận anh là một thành viên của gia tộc họ Cảnh.

  Mặc dù biết rằng kết cục sẽ có hậu, nhưng Liễu Trần lúc này vẫn cảm thấy không vui. Cậu liếc nhìn Cảnh Thụy Uyên một cái.

  Người đàn ông đó trông thậm chí còn giống một khán giả hơn, với vẻ mặt lạnh lùng và thậm chí không hề cau mày.

  Cảnh Hăfng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, coi thường con riêng, thậm chí còn coi thường cả nhà họ Liễu, cho nên sau khi Liễu Trần và Cảnh Thụy Uyên đến gần năm phút, ông mới ra đến nơi.

  Lúc này, vị tỷ phú này giống như ngọn nến trước gió. Dù bộ đồ nhà thêu chỉ vàng có đắt tiền đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ vô hồn toát ra từ khuôn mặt tái nhợt và đôi môi nứt nẻ nhợt nhạt của ông.

  Ngược lại, Cảnh Thụy Uyên đứng thẳng, không khiêm tốn cũng không hống hách, mà nghiêm nghị và uy nghiêm. Hào quang của vua chúa bao quanh anh đang thầm hét lên.

  Liễu Trần nghĩ, quả nhiên Cảnh Thụy uyên chính là thiên tuyển chân chính, lạnh lùng, tiết chế, thành thục, ưu tú.

  Đôi mắt đen của Cảnh Hằng đảo vài vòng, như thể ông đang bị bộ dạng của Cảnh Thụy Uyên làm cho tức giận. Ông khàn giọng quát: "Gặp mặt người lớn tuổi, ngươi không biết chào hỏi sao? Ngươi từ nhỏ đã được người ngoài nuôi dưỡng, quen với việc ở bên ngoài hoang dã, căn bản không có phép tắc gì cả!"

  "Tôi nghĩ ông gọi chúng tôi đến đây để thảo luận những vấn đề nghiêm túc." Ánh mắt của Cảnh Thụy Uyên giống như dao sắc bén.

  Cảnh Hằng vỗ mạnh vào tay vịn xe lăn: "Thật vô lễ!"

  "Nếu không còn gì để nói thì tôi và Liễu Trần đi trước đây." Cảnh Thụy Uyên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

  "Dừng lại." Cảnh Hăng biết gọi như vậy cũng vô ích, đành gọi là Liễu Trần: "Liễu gia... ngươi tên là Liễu Trần?"

  Từ lúc bước vào trang viên, Liễu Trần đã cảm thấy bực bội. Sau khi nghe Cảnh Hằng gọi, cậu gần như không kìm được cơn tức giận, khẽ đáp: "Ừ."

  "Nếu ngươi kết hôn với Thụy uyên, ngươi sẽ trở thành người của gia tộc Cảnh. Ngươi cũng nên biết lý do tại sao cha ngươi là Liễu Tân Vinh đồng ý cuộc hôn nhân này." Cảnh Hằng ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi biết tình hình hiện tại của Liễu gia, lời nói của ai có trọng lượng, ngươi cũng nên biết, cho nên ngươi nên suy nghĩ kỹ càng về sau nên làm như thế nào."

  Điều này chẳng khác gì yêu cầu cậu phản bội Cảnh Thụy Uyên và trở thành tay sai của Cảnh Hằng. Liễu Trần thực sự không muốn nghe những lời vô nghĩa khoa trương của lão già này nữa.

  "Lấy làm tiếc." Liễu Trần cười nói: "Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ chưa ra mắt, chưa tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, thật sự không hiểu những thứ quá chuyên nghiệp."

  Cảnh Thụy Uyên bất ngờ quay đầu nhìn cậu.

  "Tình hình gia đình tôi đã đủ tệ rồi, nếu còn tệ hơn nữa thì sẽ rất mất mặt cho nhà họ Cảnh, những người đã quyết định gả vào nhà họ Liễu."

  "Ngoài ra, còn có câu nói 'cưới gà thì theo gà; cưới chó thì theo chó'. Tuy rằng không thể gọi là 'kết hôn', nhưng dù sao tôi cũng đang theo Cảnh Thụy Uyên. Anh ấy là người đàn ông tốt hiếm có, cho nên tôi chỉ nghe theo anh ấy thôi."

  "Cái gì...?" Hiển nhiên Cảnh Hằng không ngờ Liễu Trần lại coi thường mình như vậy.

  "Nếu anh ta không đủ tốt, tại sao ông lại khăng khăng bắt anh ta quay lại và ra lệnh cho anh ta quản lý công việc của tập đoàn thay ông?" Liễu Trần dường như vô tình nhấn mạnh hai chữ "nhất định" và "mệnh lệnh", nghiêng đầu cười ngây thơ: "Cho nên tôi tin vào phán đoán của anh, nhất định sẽ nghe theo anh ta mà không cần suy nghĩ thêm."

  "Cậu!" Tĩnh Hằng thở hổn hển, thở dốc đầy tức giận, giống như một cái ống bễ già, thật lâu không thể phát ra âm thanh nào khác.

  Cảnh Hằng run rẩy giơ tay lên muốn đánh cậu, nhưng một bóng đen lớn đã chắn trước mặt cậu.

  Cảnh Thụy Uyên đứng đối diện với cậu, quay lưng về phía cậu thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất Liễu Trần, tay trái nắm chặt cổ tay Liễu Trần.

  Anh ta hơi cúi mắt xuống nhìn Cảnh Hằng. Đôi mắt anh bình tĩnh nhưng sâu thẳm và khó hiểu. Anh ta trầm giọng nói: "Ông mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi. Tôi và Liếu Trần còn có chuyện khác phải làm không cần tiễn tôi đâu."

 Nói xong, Cảnh Thụy Uyên không cho mọi người kịp phản ứng đã kéo Liễu Trần ra khỏi tòa nhà lớn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play