Nhân viên viện kiểm sát chặn tôi lại, chỉ lạnh lùng buông vài chữ: “Tình nghi phạm tội.”
Kể từ ngày hôm đó thế giới của tôi sụp đổ.
Tôi không thể tin nổi.
Người ba luôn đồng hành cùng tôi, người đàn ông luôn nở nụ cười ôn hòa với tất cả mọi người, người treo hai chữ “công chính liêm minh” ngay trong nhà—làm sao có thể phạm tội được?
Cả mùa hè năm đó tôi phải ở nhờ nhà dì, những ngày tháng sống cảnh nhờ vả người khác thật không hề dễ chịu.
Chuyện xảy ra trong nhà mình, tôi chưa từng kể với ai—bao gồm cả Cố Hàn Châu.
Chúng tôi là bạn học từ cấp ba, cùng đỗ vào một trường đại học trong thành phố.
Dù học chung một nơi, nhưng một người ở đầu Đông, một người lại ở đầu Tây.
Từ ngày nhà mình gặp chuyện, tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với anh ấy.
Mãi đến khi nhập học, anh ấy mới tìm đến trường tôi.
6
Mồ hôi ướt đẫm cả người Cố Hàn Châu, chắc hẳn đã đạp xe rất lâu mới đến được đây.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mắt anh ấy lập tức đỏ hoe.
“Tần Mịch, rốt cuộc em làm sao vậy? Cả mùa hè em không bắt máy một lần nào.”
Cố Hàn Châu học ngành hàng không vũ trụ, sau khi tốt nghiệp sẽ vào viện nghiên cứu.
Còn tôi là con của một kẻ phạm tội. Tôi không thể liên lụy anh ấy khi thi vào biên chế.
Tôi quay người định rời đi, nhưng anh ấy đã chặn tôi lại.
“Mịch Mịch, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì?”
Tôi giả vờ khó chịu và chán ghét.
“Cố Hàn Châu, anh nghèo quá. Ở bên anh, dù trời mưa cũng chỉ có thể ngồi xe đạp. Hôm đó về nhà, tôi bị mưa làm ướt hết cả người. Yêu đương kiểu này thật chẳng có gì thú vị.”
Nghe xong lý do của tôi, mặt Cố Hàn Châu đỏ bừng.
“Tần Mịch, lúc em theo đuổi anh, sao không nói trước? Giờ ở bên nhau rồi, lại chê anh nghèo?”
“Đúng vậy, tôi chính là kiểu người thực tế như thế đấy!” Tôi lạnh lùng buông lời cay độc. “Nhìn xem bạn trai của các cô gái trong ký túc xá chúng tôi, ai cũng lái siêu xe. Còn anh chỉ có một chiếc xe đạp. Ở bên anh tôi thấy mất mặt.”
Nghe tôi nói vậy, Cố Hàn Châu vẫn nhẫn nhịn mà cố gắng dỗ dành tôi.
“Mịch Mịch, bây giờ anh vẫn còn đang đi học. Chờ đến khi tốt nghiệp thì anh sẽ có công việc, em muốn gì anh cũng mua cho em.”
“Đi làm thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Cố Hàn Châu, dù lương anh có là mười nghìn một tháng, thì đến bao giờ mới đủ mua nổi một chiếc Rolls-Royce?”
Tôi tàn nhẫn giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh ấy, cố nén đau mà thốt ra những lời này.
Tôi biết anh ấy kiêu ngạo đến nhường nào. Thành tích xuất sắc, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ đã được bao người ngưỡng mộ.
Nhưng giờ phút này khi đứng trước mặt tôi, anh ấy giống như bị lột da rút gân, lòng tự tôn vỡ vụn từng mảnh.
“Tiền quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả tình yêu của chúng ta à?”
Cố Hàn Châu nhìn tôi với sắc mặt tái nhợt, giọng nói gần như run rẩy.
“Tình yêu? Tình yêu đáng giá bao nhiêu?”
Tôi tiếp tục đâm nhát dao cuối cùng.
“Thế này đi, nếu anh thực sự thích tôi đến vậy, thì bao giờ anh kiếm đủ tiền mua Rolls-Royce, hãy đến tìm tôi. Đến lúc đó thì chúng ta kết hôn luôn, anh thấy thế nào?”
Nói xong tôi xoay người rời đi, bỏ lại Cố Hàn Châu gần như đã sụp đổ đứng ở đó.
Anh ấy không biết rằng, vừa quay lưng đi thì tôi đã khóc đến nhoè nhoẹt cả khuôn mặt, tim đau đến mức không thở nổi.
7
Hồi ức kéo tôi trở lại thực tại, nước mắt đã sớm lăn dài trên mặt.
Tôi tự nhủ với chính mình:
“Tần Mịch à Tần Mịch, bây giờ mày lại càng không xứng với anh ấy nữa rồi.”
Chuông điện thoại vang lên.
Tôi bắt máy.
Là chị Lan quản lý công ty. Giọng chị ấy đầy vẻ nịnh nọt:
“Tần Mịch à, nghe nói em quen biết Cố Hàn Châu. Em có thể xin được một bài phỏng vấn độc quyền của anh ta không?”
Tôi cau mày:
“Nghe nói à? Ai nói với chị?”
Tôi chưa từng kể với ai về mối quan hệ giữa mình và Cố Hàn Châu.
Chị Lan tỏ ra rất hóng chuyện:
“Là Tiểu Lưu nói đấy! Hôm nay trời mưa nên chị bảo cậu ta đến đón em, cậu ta nói thấy em lên xe của Cố Hàn Châu.”
Thấy tôi im lặng không trả lời thì chị ấy bắt đầu giở giọng ép buộc:
“Tần Mịch à, em đừng quên lúc em mới vào làm đã hứa với chị thế nào. Chuyện gì cũng chịu được, sao giờ chỉ nhờ một mối quan hệ mà cũng không giúp nổi?”
Giọng chị ấy bỗng nhiên cao lên, làm tôi phải nghiêng đầu tránh xa điện thoại.
Đúng lúc đó, tôi vô tình nhìn thấy chiếc áo vest đắt tiền đặt bên cạnh.
Dù gì cũng phải đến gặp anh ấy một chuyến để trả lại.
“Được, tôi sẽ đi. Nhưng có lấy được bài phỏng vấn hay không thì tôi không dám chắc.”
Vì chuyện của ba mà tôi đã không thể xin vào bất kỳ cơ quan chính thống nào.
Khi rơi vào đường cùng thì chính chị Lan đã giữ tôi lại.
Chị ấy nói khi tuyển người chỉ nhìn năng lực, không nhìn gia cảnh.
Nhờ vậy mà tôi mới có thể bám trụ trong thành phố rộng lớn này.
Thấy tôi đồng ý, cuối cùng chị ấy cũng hài lòng:
“Tốt lắm! Chị chỉ chờ câu này thôi! Mấy ngày tới khỏi cần đến công ty đâu, tập trung làm bài phỏng vấn này đi!”
Cúp máy xong, câu nói của Cố Hàn Châu khi phỏng vấn hôm nay lại vang lên trong đầu tôi.
Đến cả trong giấc mơ thì tôi cũng thấy đôi mắt ướt át của anh ấy.
Anh ấy vẫn không ngừng trách móc:
“Tần Mịch, tại sao em lại bỏ rơi anh?”
8
Ngày hôm sau.
Tôi đứng dưới tòa nhà tập đoàn Cố Thị, ngẩng đầu nhìn lên đế chế thương mại mà Cố Hàn Châu đã gầy dựng.
Thật sự là… xa vời quá