Bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu, giọng nói cha dịu dàng: "Được rồi, ngoan nào Uyển Nhi, đừng khóc nữa."

"Sau này sẽ không đau nữa..."

Thư Uyển bước những bước chân, liều mạng chạy về phía trước, nhưng lại không sao đuổi kịp bóng dáng ngày càng xa kia.

"Cha... chờ con với..."

"Chờ Uyển Nhi với!"

"Cha!!"

Thư Uyển giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của nhà họ Úc.

Cảm giác bất lực trong giấc mơ nhanh chóng tan biến, Thư Uyển nhớ lại Úc Hằng Chương đã ôm cậu, thay quần áo cho cậu.

Khuôn mặt nóng bừng, Thư Uyển cúi đầu nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người, không phải kiểu dáng cậu mang theo từ nhà họ Thư.

Lại nghĩ đến cây kim bạc kia, nhìn xuống mu bàn tay, kim đã được rút ra, chỉ còn lại một vết kim châm xanh tím.

Thư Uyển không hiểu lắm, nhưng đoán chừng là phương pháp điều trị giống như châm cứu, bởi vì dạ dày của cậu đã đỡ đau hơn.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thư Uyển do dự đáp một tiếng.

Cửa được đẩy ra, một người đàn ông xa lạ bước vào, Thư Uyển không được tự nhiên rụt người về phía sau, nắm chặt lấy góc chăn. May mà người đàn ông không đến gần, chỉ đứng ở cửa lễ phép nói: "Cậu Thư, cậu đã tỉnh. Tôi là trợ lý của Úc tổng, họ Trần. Tối qua cậu bị viêm dạ dày cấp tính, Úc tổng đã cho bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho cậu, nhưng bác sĩ nói tốt nhất là nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, Úc tổng bảo tôi đến đón cậu."

Thư Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ, đoán chừng đã là sáng sớm hôm sau.

Cậu mím môi, gật đầu nói: "Tôi biết rồi... Tôi thay quần áo trước đã."

Người đàn ông tự xưng là trợ lý thức thời lui ra khỏi phòng ngủ.

Thư Uyển đứng dậy rửa mặt thay quần áo, vừa lục tìm quần áo trong vali, vừa nghĩ, trợ lý là gì? Người giúp Úc Hằng Chương xử lý công việc? ... Người hầu?
Đợi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, trợ lý Trần vẫn còn đợi ở cửa: "Xe ở dưới lầu."

Ngồi trên xe, trợ lý Trần giải thích với Thư Uyển, người nhà họ Úc hiện tại cơ bản đều ở bệnh viện, đi đón ông cụ Úc về nhà cũ.

Úc Khải Phong, ông nội của Úc Hằng Chương, đã nằm viện nửa năm nay, trải qua hai lần phẫu thuật, bệnh tình vẫn rất nặng. Không biết có phải trùng hợp hay không, hôn sự của Úc Hằng Chương và Thư Uyển vừa mới ấn định không lâu, bác sĩ chủ trì cuối cùng cũng đồng ý cho xuất viện.

Sáng nay, thím hai của Úc Hằng Chương còn nói: "Ông trời phù hộ, nhất định là hôn sự của Hằng Chương đã mang bệnh khí của ba đi rồi. Nói không chừng Tiểu Uyển chính là sao may mắn của nhà chúng ta, thầy tướng số đã xem bát tự rồi, không thể sai được."

Thím ba liền phụ họa: "Đúng vậy, đứa nhỏ Thư Uyển này tôi đã xem ảnh rồi, là một đứa trẻ ngoan. Không phải chị dâu đã gọi người đến nhà cũ rồi sao? Người đâu? Sao không xuống?"
"Tiểu Uyển đêm qua bị cảm lạnh, Hằng Chương bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe." Nếu Úc Hằng Chương không nói với bà là anh và Thư Uyển đã có thỏa thuận riêng, Phương Thư Nhã nghe hai người kia hát đôi có lẽ đã tức giận. Hiện tại đã biết rồi, thêm vào đó ấn tượng ban đầu với Thư Uyển cũng không tệ, Phương Thư Nhã liền thuận theo họ: "Hôm qua vừa nhìn thấy Thư Uyển là tôi đã thích rồi, còn phải cảm ơn hai em đã lo lắng cho hôn sự của Hằng Chương như vậy, con trai nhà mình còn chưa đâu vào đâu, đã lo cho Hằng Chương một mối lương duyên tốt đẹp rồi."

Thím hai cười nói: "Ôi, đều là người một nhà, Hằng Chương từ nhỏ đã mất cha, chị dâu một mình cũng có nhiều điều không chu toàn được, đều là tôi là dì nên làm thôi."

Phương Thư Nhã thản nhiên nói: "Sau khi chồng tôi mất, một mình tôi đúng là không thể chu toàn hết được, may mà Hằng Chương từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không bao giờ gây chuyện. Lần này ba bệnh nặng, Hằng Chương quản lý công ty đâu ra đấy, xử lý mọi việc thỏa đáng, không làm mất mặt công ty, coi như không phụ lòng uỷ thác của ba."
Khuôn mặt thím hai lập tức sa sầm.

Trong hơn nửa năm lão gia nhà họ Úc bệnh nặng, Úc Hằng Chương đã vượt qua hai người chú của mình để quản lý công ty, bất kể hai bên kia gây sức ép thế nào cũng không hề mắc sai lầm, thậm chí còn dẫn đầu chốt hạ được hai dự án lớn khó nhằn.

Scandal duy nhất của Úc thị trong nửa năm nay chính là Úc Bách, cháu trai nhà chú Hai, công khai phát ngôn bài xích người đồng tính.

Bị giới truyền thông nắm thóp chỉ trích một thời gian, kéo theo cả Úc thị cũng bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, thật mất mặt.

Sáng nay, trợ lý Trần đến tìm Úc Hằng Chương để đối chiếu công việc, đã chứng kiến

cảnh tượng đối đầu này, lúc đó Thư Uyển vẫn còn ngủ say như chết.

Lần trước trợ lý Trần gặp Thư Uyển là khi Thư Uyển đến công ty tìm Úc Hằng Chương để ký hợp đồng tiền hôn nhân, trợ lý Trần ở bên cạnh, chứng kiến hai người chưa đầy năm phút đã dứt khoát chốt hạ một cuộc giao dịch kéo dài ba năm.

Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Thư Uyển, có vẻ như cậu không nhớ ra anh ta.

Nhà giàu có nhiều toan tính, vị thiếu gia không chút do dự đem hôn nhân ra trao đổi tài nguyên này, chắc chắn cũng không phải là kẻ dễ đối phó.

Trợ lý Trần gửi tin nhắn cho Úc Hằng Chương xong, quay đầu lại thì thấy ngọn đèn dầu “khó đối phó” kia đang im lặng ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người chỉ toát lên một từ: ngoan ngoãn.

Trợ lý Trần trực giác cảm thấy Thư Uyển lúc này có chút khác so với lần trước anh ta gặp.

Vị thiếu gia này đang tự tạo hình tượng mới cho mình sao?

Đến bệnh viện, Thư Uyển còn tưởng rằng sẽ được gặp Úc Hằng Chương, kết quả vẫn là trợ lý Trần đưa cậu đi, cùng đi còn có một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Nữ bác sĩ có thái độ lịch sự, mỉm cười nói: "Thư tiên sinh, đã sắp xếp kiểm tra xong rồi, vậy chúng ta đi xét nghiệm máu trước nhé?"

Thư Uyển lập tức trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: "Xét nghiệm máu?"

Tại sao lại phải lấy máu của cậu?

Nữ bác sĩ hiểu ý: "Cậu sợ lấy máu à, vậy thì làm các xét nghiệm khác trước." Nói rồi, cô lấy một chiếc cốc nhỏ và một ống nghiệm từ trên giá đưa cho cậu: "Làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ trước đi, nhà vệ sinh ở đằng kia."

"Xét, xét nghiệm nướ© ŧıểυ?" Thư Uyển vô cùng lúng túng, không biết phải làm sao, chỉ biết nhìn trợ lý Trần.

Trợ lý Trần khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"

Thư Uyển lui về sau một bước, bất an nói: "Úc tổng đâu?"

Trợ lý Trần: "..."

Trợ lý Trần: "Úc tổng ở trên lầu."

Tìm Úc tổng để làm gì khi đi xét nghiệm nướ© ŧıểυ? Có thể giúp đỡ hay sao.

Vẫn là nữ bác sĩ đáng tin cậy hơn, đoán rằng Thư Uyển không biết làm, cô chỉ vào một tấm bảng trên tường, đồng thời giải thích: "Tiểu vào cốc nhựa, sau đó đổ vào ống nghiệm, không cần đổ quá đầy, vặn chặt nắp rồi mang ra là được."
Nói xong còn ân cần đưa cho Thư Uyển hai tờ giấy.

Thư Uyển: "..."

Người thời đại này đều cởi mở như vậy sao...

Trên bảng có giới thiệu cụ thể cách lấy nướ© ŧıểυ, cứ thế treo công khai trên tường, xem ra "xét nghiệm nướ© ŧıểυ" này là một loại kiểm tra rất phổ biến, Thư Uyển lo lắng nếu mình còn do dự nữa sẽ có vẻ kỳ quặc.

Cậu một mình đi vào nhà vệ sinh, may mà bên trong không có ai. Vào phòng riêng, Thư Uyển buông lỏng đầu óc, nhanh chóng hoàn thành tất cả các thao tác, lúc đi ra, khuôn mặt vốn trắng nõn đã đỏ bừng.

Ban đầu còn tưởng rằng xét nghiệm nướ© ŧıểυ đã đủ xấu hổ rồi, nào ngờ sau khi làm xong một số xét nghiệm không đau không ngứa, Thư Uyển lại bị đưa đến một căn phòng. Người ngồi trước thiết bị phức tạp nhận tờ giấy từ tay nữ bác sĩ, hất cằm, ra hiệu cho cậu vén áo lên, nằm lên chiếc giường hẹp.
Lần này Thư Uyển nhất quyết không chịu phối hợp nữa.

Xét nghiệm nướ© ŧıểυ dù sao cũng có thể tự mình làm được, còn cái xét nghiệm này lại phải vén áo lên giữa ban ngày ban mặt!

Hơn nữa còn phải vén lên trên ngực!

Thư Uyển lập tức lùi về phía cửa, kinh ngạc nói: "Không được!"

Trợ lý Trần đang đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động, khó hiểu nhìn sang: "Cậu Thư, chỉ là làm điện tâm đồ thôi, không đau đâu."

Thư Uyển quay đầu nhìn anh ta, trong hốc mắt bất ngờ ngấn lệ, cậu dùng giọng điệu như trời sắp sập xuống mà tố cáo: "Sao có thể cứ thế mà vén áo lên cho người khác xem chứ..."

Trợ lý Trần: "..."

Không phải, đây đúng là bệnh viện tư nhân của Úc thị chứ nhỉ?

Là một bệnh viện chính quy không thể chính quy hơn nữa chứ nhỉ?

Vậy mà phản ứng của Thư Uyển...

Thấy trợ lý Trần không nói lời nào, Thư Uyển yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ việc này rất bình thường sao?"
Trợ lý Trần: "..."

Trợ lý Trần: "... Chẳng lẽ việc này không bình thường sao?"

Thư Uyển nhất thời khó lòng tiếp nhận được cú sốc mà y học hiện đại mang lại, tuy rằng Lưu Ngạo Nhân đã phủ lên hai chữ "người chồng" một lớp bóng ma dày đặc, nhưng giờ phút này, người cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ có người đàn ông sắp kết hôn với mình.

Đó là người duy nhất mà cậu có thể dựa vào.

Thư Uyển nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin: "... Tôi muốn gặp Úc tổng."

"Úc tổng?" Trợ lý Trần nhìn dáng vẻ đáng thương của Thư Uyển, chợt hiểu ra.

Hóa ra vị này định tạo cho mình hình tượng bông hoa trắng nhỏ bé.

Khám sức khỏe cũng muốn tổng tài ở bên cạnh sao?

Anh ta hiểu, anh ta đều hiểu.

Lúc trước Úc Hằng Chương và Thư Uyển ký hợp đồng tiền hôn nhân, trong điều khoản có nói rõ Thư Uyển cần phối hợp với Úc Hằng Chương thể hiện ra bên ngoài hình ảnh hôn nhân hạnh phúc của hai người, từ đó nâng cao hình ảnh tích cực của Úc thị trong lòng công chúng.

... Đi cùng chồng sắp cưới đi khám bệnh cũng coi như là một cách thể hiện tình cảm sao?

Không chắc chắn về thái độ của Úc tổng, trợ lý Trần quyết định hỏi trước rồi nói sau.

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Thư Uyển, trợ lý Trần bấm điện thoại, sau khi nói ngắn gọn tình hình, anh ta cúp điện thoại với vẻ mặt có chút khó tin, nói: "Úc tổng nói lát nữa anh ấy sẽ qua."

Không ngờ Úc Hằng Chương thật sự đến.

Vì vậy, trợ lý Trần cùng Thư Uyển đang thấp thỏm bất an ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, chờ Úc Hằng Chương.

Thư Uyển liên tục nhìn về phía thang máy cuối hành lang, mong chờ Úc Hằng Chương, người đã dịu dàng với cậu tối qua, hôm nay cũng có thể giải cứu cậu khỏi tình cảnh khó khăn.

Không bao lâu sau, tiếng bánh xe lăn trên sàn đá, Thư Uyển ngẩng đầu lên, Úc Hằng Chương trong bộ vest đen trắng đang hướng cậu đi tới.

Bộ quần áo kiểu dáng tương tự, mặc trên người Thư Trạch và Thư Bá Quần trông rất bình thường, nhưng khi mặc trên người Úc Hằng Chương lại cực kỳ khí thế, cho dù anh đang ngồi trên xe lăn.

Thư Uyển thấy người đàn ông mặc đồ đen toát lên vẻ nghiêm nghị, thêm cặp kính gọng bạc càng thêm phần lạnh lùng, bất giác thẳng lưng.
 "Chuyện gì vậy?" Người được hỏi là Thư Uyển, nhưng ánh mắt lại hướng về phía trợ lý Trần.

Trợ lý Trần cứng họng đáp: "Cậu Thư không muốn làm điện tâm đồ."

Chiếc xe lăn dừng lại bên cạnh, mang theo mùi hương thảo mộc thoang thoảng dễ chịu. Thư Uyển lại cúi đầu, khẽ cắn môi nói: "... Làm điện tâm đồ, phải vén áo lên..."

Tưởng Thư Uyển không muốn để người khác nhìn thấy vết thương trên người, Úc Hằng Chương hiểu lầm ý cậu.

Anh dùng giọng điệu của bậc trưởng bai dỗ dành trẻ con, kiên nhẫn an ủi: "Em yên tâm, bác sĩ ở đây đều rất kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu."

"Nhưng..." Thư Uyển vội vàng ngẩng đầu, "Họ sẽ nhìn thấy em... Anh không ngại sao?"

Úc Hằng Chương bật cười: "Tôi ngại cái gì?"

Úc Hằng Chương nghĩ cậu sợ người khác sau lưng nói ra nói vào, bèn nói: "Tối qua bác sĩ gia đình nói tình trạng sức khoẻ của em không tốt, những xét nghiệm cần làm vẫn phải làm, đừng nghĩ nhiều, bác sĩ cái gì mà chưa từng thấy, mau đi đi."
Thư Uyển một lần nữa ý thức được nơi này quả thực không phải Đại Lương, không có ca nhi, vậy giữa nam nhân với nam nhân, hẳn là cũng không có nhiều kiêng kị như vậy.

Vì chồng cậu cũng không ngại, bên trong lại là thầy thuốc, cậu cũng đành nghe theo.

Đúng như trợ lý Trần nói, điện tâm đồ chẳng đau chút nào, bác sĩ cũng không nói thêm một lời nào. Chỉ là bàn tay xa lạ chạm vào người, vẫn khiến Thư Uyển cảm thấy rất không thoải mái.

Không phải thân thể, mà là trong lòng không thoải mái.

Khó chịu đến mức cậu muốn khóc.

Từ phòng điện tâm đồ đi ra, hốc mắt Thư Uyển đã đỏ hoe.

Úc Hằng Chương vẫn còn ở hành lang, Úc Khải Phong bên kia bị một đám người vây quanh, không cần anh. Anh đã xuất hiện, liền ở lại chờ trợ lý Trần cùng về công ty.

Lúc Thư Uyển làm điện tâm đồ, trợ lý Trần đã giải thích với Úc Hằng Chương về việc Thư Uyển sợ tiêm.
Tối qua truyền dịch, bạn nhỏ sốt cao cũng phải tìm mọi cách trốn tránh, giờ kiểm tra định kỳ chỉ còn lại rút máu, điện tâm đồ lại không đau, Thư Uyển đi ra với vẻ mặt muốn khóc muốn khóc, chắc là thật sự sợ kim tiêm.

Úc Hằng Chương không khỏi mỉm cười lắc đầu, khẽ nói: "Đúng là tiểu thư."

Rồi lại nhớ tới những vết sẹo chằng chịt trên người Thư Uyển. Một cậu bé yếu đuối như vậy, không biết đã bị thương ở đâu mà nhiều như thế.

Úc Hằng Chương nhận lấy tờ kết quả xét nghiệm từ tay y tá, xem qua hai lần, vẫy tay với Thư Uyển đang bước đi nặng nề, dịu dàng nói: "Đi thôi, tôi đưa em đi xét nghiệm máu."

Thấy Thư Uyển đi tới, Úc Hằng Chương đưa cho trợ lý Trần một cái nhìn, sau đó mới cùng Thư Uyển đi theo y tá đến khoa huyết học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play