Thư Uyển vừa ngước mắt lên, nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia đã biến mất.
Thư Trạch nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ không có cửa sổ. Hắn không còn nhìn thấy nốt ruồi trên mí mắt Thư Uyển nữa, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Hắn tận mắt nhìn thấy Thư Uyển vùng vẫy bất lực rồi chìm dần xuống biển, trải qua một phen thập tử nhất sinh, người bị dọa cho ngốc cũng là chuyện bình thường.
Nói đúng hơn là ngốc thì càng tốt.
Thư Trạch quay đầu nhìn cánh cửa cuối hành lang, đã là Thư Uyển bị dọa đến mức không nói nên lời, vậy thì đừng trách hắn ra tay trước...
Thư Uyển lại trở thành một mình. Từ lời nói của những người này, cậu phán đoán tạm thời sẽ không có ai đến tìm cậu nữa.
Thư Uyển đoán có lẽ bọn họ đã nhận nhầm cậu thành một người khác, người đó cũng tên là "Thư Uyển".
Nhưng chẳng phải cậu đã rơi xuống sông sao? Nơi này là đâu? Trang phục của những người này cũng kỳ lạ không sao tả xiết, hoàn toàn khác với Đại Lương.
Đàn ông đều để tóc ngắn, mặc quần áo đen trắng. Phụ nữ thì vẫn để tóc dài, trên đầu không có nhiều trang sức, kiểu dáng váy áo chưa từng thấy bao giờ, lại còn để lộ cả bắp chân như thế.
Vết thương sau lưng Thư Uyển lại đau nhức, cậu cố chịu đau xuống giường, quyết định lục soát lại xem trong phòng có gì có thể cho cậu manh mối hay không.
Sau một hồi lục lọi, Thư Uyển tìm thấy một tấm thẻ căn cước trong chiếc rương đặt ở góc tường. Bức ảnh trên thẻ rất rõ nét, là một chàng trai có ngoại hình giống hệt cậu.
Thư Uyển hiểu ra tại sao mình lại bị nhận nhầm, nhưng theo sau đó là một nghi hoặc lớn hơn.
Ngoại hình của một người, làm sao có thể được sao chép chân thực đến vậy trên một tấm thẻ cứng?
Thư Uyển nghĩ, có lẽ cậu đã gặp phải chuyện còn kỳ lạ hơn cả lạc vào Đào Hoa Nguyên.
...
Lưu Hiểu Lỵ bảo Thư Trạch lấy thẻ phòng của Thư Uyển, muốn gián tiếp hạn chế phạm vi hoạt động của Thư Uyển. Không có thẻ phòng, Thư Uyển đi đâu cũng không được, ngay cả đến nhà ăn cũng không xong, không có cách nào tiêu tiền, huống hồ ra ngoài một chuyến là không thể quay về phòng được nữa.
Để phòng ngừa Thư Uyển làm lại thẻ, Lưu Hiểu Lỵ còn chủ động chào hỏi nhân viên trước, nói con trai ở nhà tâm trạng không tốt, tốt nhất là để cậu ta ở một mình trong phòng nghỉ ngơi, nếu người lại chạy ra ngoài, nhất định phải báo cho bà ta biết ngay.
Chuyện Thư Uyển nhảy biển tự tử ai cũng tận mắt chứng kiến, nhân viên cũng biết vị thiếu gia này hiện tại thân giá không hề thấp, càng không dám đắc tội, đều coi Thư Uyển là đối tượng bảo vệ trọng điểm.
Thế nhưng ai có thể ngờ được, Thư Uyển đã lặng lẽ bị tráo đổi, "Thư Uyển" hiện tại căn bản không có ý định ra khỏi phòng.
Thư Bác Quần và Lưu Hiểu Lỵ lời nói ra lời nói vào đều là muốn nhốt cậu lại, Thư Uyển đương nhiên cũng không còn ý định mở cửa thăm dò nữa.
Chuyện bị nhốt cậu đã quá quen thuộc, chỉ cần có bất kỳ hành động hay ý đồ bỏ trốn nào, đều sẽ bị trừng phạt gấp bội.
Vết thương trên người Thư Uyển còn chưa lành, cậu không muốn tự chuốc phiền phức cho mình.
Đến giờ cơm, quả nhiên có người bưng cơm nước đến, Thư Uyển có chút lóng ngóng cầm dao nĩa, bắt đầu xử lý đĩa mì Ý trơn tuột trên bàn.
Cậu vừa ăn món mì có hương vị và cảm giác rất mới lạ, vừa nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.
Trong không gian kín mít rất khó để tính toán thời gian trôi qua, trước đây Thư Uyển bị nhốt trong nơi không thấy ánh sáng, chỉ có thể dựa vào thời gian ăn cơm để phán đoán sáng tối. Thỉnh thoảng cũng bị "vô tình" lãng quên, nhưng rõ ràng những người ở đây cũng không tệ, ba bữa một ngày đều cung cấp đúng giờ.
Thư Uyển dựa vào thời gian đưa cơm mà học được cách xem đồng hồ.
Cậu không biết đọc số, nhưng phát hiện ra mặt đồng hồ chính là mười hai canh giờ được chia nhỏ hơn, kim ngắn xoay hai vòng là hết một ngày.
Thư Uyển bị nhốt trong phòng hai ngày rồi, hai ngày nay cậu dựa vào tự mình mò mẫm học được cách đóng mở vòi nước, thật thần kỳ, mở ra là có, đóng lại là ngừng, còn có thể chảy ra nước nóng.
Lúc đầu dùng vòi sen, Thư Uyển đứng dưới vòi hoa sen, bất ngờ bị nước lạnh dội cho ướt như chuột lột, đợi đến khi cậu luống cuống tay chân tắt vòi hoa sen thì người cũng đã bị lạnh cóng.
May mà sau một hồi kiên trì nghiên cứu, Thư Uyển cũng tìm được cách mở nước nóng.
Cậu khó khăn cởi bỏ bộ quần áo ướt trên người, chủ yếu là do nút áo khó cởi, sau đó dựa vào những dòng chữ thiếu tay thiếu chân trên giá bên cạnh phòng tắm, miễn cưỡng phân biệt được công dụng của những chai lọ này, tự tắm rửa cho mình một cách thoải mái.
Nước nóng không ngừng chảy trên người, ấm đến mức Thư Uyển không muốn ra khỏi phòng tắm.
Nếu như vết thương trên người không đau thì tốt rồi.
Thư Uyển tắm xong đứng trước gương, có chút ngượng ngùng, lại có chút tò mò đánh giá cơ thể mình. Thường xuyên ăn không đủ no, cộng thêm thể chất của ca nhi vốn dĩ đã gầy yếu, người trong gương gầy gò đến mức khó coi.
Làn da trắng bệch chỗ xanh chỗ tím, đều là dấu vết do Lưu Ngạo Nhân tiện tay cầm đồ vật gì đó đánh.
Cúi đầu quấn áo choàng tắm, lại nhìn nốt ruồi son trên mí mắt người trong gương, Thư Uyển rời khỏi phòng tắm.
Cậu xác định đây chính là cơ thể của mình.
Thư Uyển và Thư Uyển trông quá giống nhau, giống đến mức chính Thư Uyển cũng nghi ngờ có phải mình chết đi rồi nhập vào thân xác của Thư Uyển hay không.
Hiện tại xem ra không phải như vậy.
Từ miệng của người phục vụ đưa cơm cho cậu, Thư Uyển biết được hiện tại cậu đang ở trên một "du thuyền", mà du thuyền đang chạy trên biển. Trước khi cậu tỉnh lại, Thư Uyển ban đầu đã rơi xuống biển, sau đó, chính là cậu vốn nên rơi xuống sông lại được vớt lên.
Vậy Thư Uyển đã đi đâu?
Có phải đã đến thế giới của cậu rồi không?
Vạn nhất bị nhà họ Lưu bắt được thì thảm rồi.
Đúng vậy, Thư Uyển đã ý thức được nơi cậu đang ở và Đại Lương là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Thư Uyển tìm thấy trong vali của Thư Uyển hai cuốn tiểu thuyết đô thị hiện đại để gϊếŧ thời gian, chữ giản thể nhìn lâu cũng quen, cộng thêm câu cú đầy đủ, ngược lại còn dễ hiểu hơn cả văn cổ.
Trong đó có rất nhiều danh từ Thư Uyển không biết là thứ gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu hiểu sơ lược về xã hội hiện đại.
Ví dụ như "nhà Thanh đã diệt vong từ lâu", kết hợp với ngữ cảnh trước sau, hẳn là chỉ triều đại phong kiến cuối cùng đã diệt vong; lại ví dụ như "nếu đàn ông các người có thể mang thai thì tình cảnh hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao", Thư Uyển vừa nhìn thấy câu này thì ngẩn người, rất nhanh sau đó cậu phản ứng lại, từ đầu đến cuối cuốn sách này chỉ nhắc đến đàn ông và phụ nữ, không có ca nhi.
Rất có thể, thế giới cậu đang ở chỉ có nam và nữ, không có ca nhi.
Ca nhi được coi như là nam nhân, nhưng ca nhi có thể mang thai.
Giả thiết của nữ chính trong sách là đúng, nếu nam nhân có thể mang thai, tình cảnh sẽ chẳng khá hơn nữ nhân là bao, thậm chí còn tệ hơn.
Ít nhất là ở Đại Lương, ca nhi là tầng lớp có địa vị thấp nhất. Không làm được việc nặng, năng lực sinh sản cũng không bằng nữ nhân, là loại người trời sinh đã lỗ vốn.
Thư Uyển đè nén chút tự ti trong lòng, yên lặng đọc hết hai cuốn tiểu thuyết.
Có chữ viết làm đệm, Thư Uyển có một cái nhìn sơ lược về thế giới bên ngoài. Cậu nghe người phục vụ nói, sáng mai tàu sẽ cập bến, hành khách trên tàu có thể xuống tàu về nhà.
Thư Uyển biết ngôi nhà thực sự của mình đã không thể quay về được nữa, ba người đến tìm cậu hôm đó, hẳn là cha của Thư Uyển, mẹ kế và một người em trai cùng cha khác mẹ.
Nghe bọn họ nói, Thư Uyển bị sắp xếp một cuộc hôn nhân mà bản thân cậu ấy không hề thích.
Điều này khiến Thư Uyển không khỏi lại nhớ đến chính mình.
Cậu và Thư Uyển không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà ngay cả trải nghiệm cũng tương tự như vậy.
Thư Uyển cũng là nghe theo lời cha mẹ gả vào Lưu phủ, trải qua một đoạn thời gian như địa ngục mà không dám nghĩ lại.
Hiện tại Thư Uyển cũng thân bất do kỷ, bị cha ép hôn, bị em trai lén lút uy hϊếp...
Thư Uyển không biết sau khi con tàu khổng lồ này cập bến, điều gì đang chờ đợi cậu, nhưng căn cứ vào lời nói của Thư Bác Quần và Thư Trạch, rất có thể cậu sẽ phải thay thế Thư Uyển, một lần nữa gả vào nhà giàu có.
...
"Đưa đồ cho tôi đi, vừa lúc tôi muốn đi xem anh trai." Thư Trạch chặn người phục vụ đang định rẽ ngoặt, ôn hòa nói.
Tiệc từ thiện trên du thuyền Thế Gia, người có thể lên thuyền phần lớn đều là con nhà giàu có, cùng với trợ lý hoặc người tình của họ. Nhân viên phục vụ trước khi lên thuyền đều được huấn luyện đặc biệt, những ai là người tuyệt đối không thể đắc tội, đồng thời cần kịp thời giải quyết vấn đề cho đối phương, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu mà đối phương đưa ra.
Nhà họ Thư không nằm trong số đó, nhưng người phục vụ cũng nhận ra Thư Trạch.
Hai ngày nay trên thuyền đã lan truyền khắp nơi, một nhà ba người mượn danh tiếng nhà họ Úc để lên thuyền, lại giữa thanh thiên bạch nhật diễn một màn anh em tranh đấu, thật là nực cười.
Vị thiếu gia trước mắt này, chính là người em trai suýt chút nữa bị chính anh trai mình đẩy xuống biển.
Nghe nói lúc đó người em trai phản ứng nhanh, túm được lan can, ngược lại là người anh trai trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình rơi xuống biển.
Nhà giàu có tình cảm nhạt nhòa, nhà thường dân cũng đấu đá không ngừng.
Bản thân người phục vụ cũng nghi ngờ câu chuyện bát quát mà mình nghe được, không phải người trong cuộc, ai biết rốt cuộc là chuyện gì. Hơn nữa anh ta nghe đồng nghiệp từng đưa cơm cho người anh trai nói, người anh trai bị giam lỏng trong phòng kia, tướng mạo tuấn tú, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ ôn nhu, so với người anh trai độc ác muốn gϊếŧ em trai, ngược lại giống như là người bị hãm hại hơn.
Người phục vụ cũng tò mò người anh trai này có ma lực gì mà khiến đồng nghiệp chỉ gặp hai lần đã thiên vị nói chuyện cho cậu ta, vì vậy mới nhận việc đưa cơm tối nay cho người anh trai.
Bây giờ người em trai tìm đến tận cửa, người phục vụ không có lý do gì nhất định phải tự mình đi đưa cơm. Anh ta âm thầm đánh giá Thư Trạch một cái, thái độ cung kính đưa khay cơm ra.
Anh trai còn muốn đẩy mình xuống biển, làm em trai sao có thể tốt bụng không so đo hiềm khích trước đó mà chủ động đưa cơm cho anh trai chứ?
Người phục vụ cảm thấy là người bình thường thì sẽ không làm vậy, nhìn Thư Trạch ra vẻ độ lượng khoan dung, càng nhìn càng giống một tên đạo đức giả.
Anh ta chỉ là kẻ hóng chuyện, không muốn nhúng tay vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Cơm hiển nhiên là không thể đưa được nữa, nhân viên phục vụ thu dọn khay cơm, che giấu đi sự tò mò khi không thấy người còn lại, mỉm cười rời khỏi hiện trường.
Thư Trạch bưng khay thức ăn đứng trong hành lang vắng tanh, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Giờ này, phần lớn mọi người đều ở nhà ăn.
Ban đầu Thư Trạch muốn xuống đây để chế giễu Thư Uyển một phen, bây giờ lại chẳng còn tâm trạng.
Anh ta đã thêm mắm dặm muối đổ hết mọi tội lỗi của mình lên đầu Thư Uyển, bây giờ ai cũng biết Thư Uyển là một kẻ ngốc nghếch, dễ nổi nóng. Nhưng vẫn không được, chỉ cần gặp qua Thư Uyển, những người đó vẫn sẽ vô thức thiên vị cậu ta.
Chỉ vì Thư Uyển có ngoại hình ưa nhìn, sở hữu đôi mắt to tròn trong veo.
Trước đây Thư Trạch từng hỏi một cô gái thích Thư Uyển, tại sao lại chắc chắn Thư Uyển sẽ không làm việc xấu, cô gái đó nói đôi mắt của một người sẽ không bao giờ biết nói dối.
Thật nực cười.
Kẻ giỏi nói dối nhất chính là Thư Uyển, cái gì cũng muốn tranh giành, cái gì cũng muốn chiếm đoạt, cuối cùng mọi lợi ích đều rơi vào tay cậu ta, vậy mà Thư Uyển vẫn có thể giả vờ thanh cao như thể chẳng muốn gì.
Thật khiến người ta ghê tởm.
Thư Trạch nhìn đĩa cơm rang còn vương hơi ấm trong tay, lạnh lùng bước về hướng ngược lại phòng Thư Uyển.
Đôi khi Thư Trạch thật sự rất tò mò, tại sao vận may của Thư Uyển lại tốt như vậy?
Chiếc bánh gato từ trên trời rơi xuống như hôn ước với nhà họ Úc cũng có thể rơi trúng cậu ta.
Chỉ vì một ngày sinh trùng hợp nực cười.
Đi ngang qua thùng rác, Thư Trạch đổ hết phần cơm mặn lẫn cơm chay vào trong.
Hoạt động lần này nhà họ Úc cũng tham gia, "việc tốt" mà Thư Uyển làm sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Úc Hằng Chương, Thư Trạch không tin đến nước này rồi mà Úc Hằng Chương còn đồng ý kết hôn với Thư Uyển.
Tốt nhất là nhà họ Úc cảm thấy mất mặt, đổi người kết hôn... Ví dụ như anh ta chẳng hạn.
Vừa mơ mộng hão huyền về việc một bước lên mây trở thành người nhà họ Úc, Thư Trạch vừa bưng khay cơm trống rỗng lên lầu.
...
Tối hôm đó, khi kim ngắn chỉ đến vị trí thấp nhất trên mặt đồng hồ, Thư Uyển vẫn không đợi được bữa tối của mình, có lẽ người muốn mang cơm cho cậu đã gặp chuyện gì đó nên trì hoãn.
Thư Uyển ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ôm gối chờ thêm một lúc.
Kim phút dài đã quay hai vòng, thời gian điểm tám giờ, vẫn không có ai, cũng không có cơm.
Ban đầu Thư Uyển còn muốn dò hỏi thêm một số chuyện trên bờ, xem ra là không được rồi.
Quả nhiên vẫn là không thể trông chờ vào bất kỳ ai.
Đã phải chịu thiệt thòi nhiều lần như vậy ở nhà họ Lưu rồi, cậu vẫn khó lòng thay đổi.
Thư Uyển tự giễu, cử động đôi chân đã ngồi tê cứng, vượt qua cơn đói ban đầu, bây giờ cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Cậu đã sớm quen với việc chịu đựng cơn đói.
Thư Uyển đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Qua đêm nay, cậu có thể tự mình tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi.
Mang trong mình sự tò mò xen lẫn bất an, một đêm yên bình nhanh chóng trôi qua.
Cùng với tiếng nhạc nhẹ du dương, loa phát thanh thông báo cho tất cả các vị khách quý biết du thuyền đã cập bến, vui lòng kiểm tra tư trang cá nhân và xuống tàu theo thứ tự.
Bên ngoài lần lượt vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, nhưng không có ai đến đón Thư Uyển.
Thư Uyển lại ngồi bên giường chờ thêm một lúc.
Cậu đã thay quần áo, áo sơ mi dài tay, quần dài, còn mặc thêm một chiếc áo khoác, che kín những vùng da không nên lộ ra ngoài. Những vật dụng cá nhân còn sót lại trong phòng, cậu cũng cẩn thận cất vào trong vali.
Bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Thư Uyển không thể ngồi yên được nữa. Cậu nắm chặt tay cầm vali, cắn răng, đứng dậy kéo vali đi ra cửa.
Thư Uyển nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay mở cửa, cơ thể theo bản năng co rúm lại.
Bên ngoài cửa không có tên cai ngục hung dữ cầm roi, chỉ có một hành lang yên tĩnh vắng lặng.
Cậu rón rén bước từng bước, như thể rơi vào mê cung.
Thư Uyển đi trong hành lang được trang trí giống hệt nhau, cứ như ma trận, mãi không tìm thấy lối ra. Môi trường hoàn toàn xa lạ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi, trái tim vốn đã bất an càng thêm hoảng loạn.
Cho đến khi một nhân viên cứu rỗi Thư Uyển đang như con ruồi mất đầu.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất lịch sự, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại mang theo chút dò xét và tò mò được che giấu, Thư Uyển rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Cậu căng thẳng nắm chặt tay cầm vali, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
May mắn là nhân viên phục vụ không có động tác gì khác, lịch sự dẫn cậu bước vào một chiếc hộp sắt, Thư Uyển đoán, đây chính là thứ được gọi là thang máy trong tiểu thuyết.
Cậu đã đến boong tàu.
Khách trên tàu vẫn chưa giải tán hết, nhìn thấy có người đến muộn, những ánh mắt khó hiểu mang theo nhiều ý nghĩa phức tạp đồng loạt đổ dồn về phía Thư Uyển, nhưng cậu không còn tâm trí để ý đến.
Cậu ngước nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau bên ngoài bến tàu, chìm đắm trong sự choáng ngợp chưa từng có.
Làn gió biển mặn mòi, tiếng ồn ào náo nhiệt, tất cả đều chân thật đến vậy.
Tuyệt đối không thể là mơ.
Cuối cùng Thư Uyển cũng tin chắc rằng, cậu đã đến một thế giới hoàn toàn mới, sắp thay thế Thư Uyển có ngoại hình giống hệt cậu, sống ở đây.
Từ giờ phút này, Thư Uyển chính là Thư Uyển.