Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, đôi mắt Ôn Lê Vãn vẫn còn sưng nhẹ, vành mắt thoáng một tầng đỏ ửng.
“Lê Lê, xuống ăn sáng nào.”
Giọng của Tô Như Vân vang lên từ phòng ăn, dịu dàng và quen thuộc.
Nhưng vừa nói dứt lời, bà đã nhìn thấy dáng vẻ thất thần của con gái, cứ như thể hồn vía bay đi đâu mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT