Ôn Lê Vãn: “Đàn anh, cuối tuần này anh có rảnh không?”
 

Ôn Lê Vãn: “Em mời anh ăn cơm.”
 

Vừa nhắn xong câu đầu tiên, cô cảm thấy lời mời có phần đường đột, vội vàng thêm một tin nhắn nữa để bù lại sự lúng túng.
 

Văn Cảnh Bạch: “Được.”
 

Anh dường như không phải kiểu người hay nói chuyện, mỗi lời đều như ngọc quý — ngắn gọn mà lạnh nhạt. Đó là ấn tượng mà Ôn Lê Vãn có về anh.
 

Cô gõ từng chữ một cách thận trọng, chỉ sợ lại vô tình phạm phải sai lầm như lần trước.
 

Còn Văn Cảnh Bạch thì lười nhác tựa người vào đầu giường, khóe môi khẽ nhếch khi nhìn thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập…” liên tục hiện rồi biến mất. Anh dường như có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh kia, lúc này đang cẩn trọng, hồi hộp biết bao nhiêu.
 

Ôn Lê Vãn: “Anh thích ăn lẩu hay món Trung?”
 

Văn Cảnh Bạch: “Em chọn đi.”
 

“Em chọn đi.”

Ba chữ đó khiến Ôn Lê Vãn thoáng chần chừ.

Cô vén rèm giường lên, nhìn sang giường đối diện, nơi Thẩm Giai Nam đang nằm xem phim, cười không dứt.
 

“Giai Nam, khi cậu và Cận Kỳ đi ăn riêng, thường ăn lẩu hay món Trung thế?”
 

Thẩm Giai Nam đang đến đoạn gay cấn, mắt không rời khỏi màn hình, buột miệng trả lời, “Lẩu chứ sao nữa.”
 

Ôn Lê Vãn gật đầu nhẹ, buông rèm xuống rồi bật màn hình điện thoại.
 

Ôn Lê Vãn: “Vậy thì ăn lẩu nhé.”
 

Cô vừa hay biết một quán lẩu khá ngon, trước đây thường cùng Thẩm Giai Nam đến ăn.

Cửa tiệm ấy từ vệ sinh, không gian cho đến món ăn đều rất ổn — chỉ có điều giá cả hơi cao.
 

Văn Cảnh Bạch: “Ừ.”
 

Văn Cảnh Bạch: “Cuối tuần tôi đến đón em.”
 

Ôn Lê Vãn định từ chối, định gửi định vị để gặp nhau luôn ở quán, đỡ phải phiền anh.

Nhưng nghĩ lại, sợ bản thân quá khách sáo sẽ khiến anh cảm thấy cô giữ khoảng cách, nên cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
 

Ôn Lê Vãn: “Vâng.”
 

Đối phương không nhắn lại nữa. Cô nghĩ, có lẽ mấy hôm trước là cô đã nghĩ quá nhiều.
 


 

Rất nhanh đã đến cuối tuần.
 

Tối qua Thẩm Giai Nam thức khuya cày phim, ăn trưa xong liền lăn ra ngủ bù.
 

Cô nàng từng nói: “Muốn làm mỹ nhân thì phải ngủ như công chúa.”

Thức khuya thì được, nhưng tuyệt đối không thể thiếu ngủ.
 

Lúc Ôn Lê Vãn chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Giai Nam tỉnh dậy trong mơ màng, lẩm bẩm dặn dò một câu “Nhớ cẩn thận nhé,” rồi lại định chìm vào giấc ngủ.
 

Bỗng nhiên cô như nhớ ra điều gì, mắt mở to thêm chút, tỉnh táo hơn một chút, lại nói với theo, “Nếu Văn Cảnh Bạch bắt nạt cậu, nhớ gọi cho tớ ngay. Tuy tớ không dám đánh trả thay cậu, nhưng ít ra có thể kéo cậu bỏ chạy.”
 

Cô vẫn chưa quên được cái cách mà hôm đó Văn Cảnh Bạch “mặt dày” đòi cô bạn thân của mình cảm ơn.
 

Ôn Lê Vãn khẽ cong môi, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Mới mấy hôm trước Thẩm Giai Nam còn nói anh không hề để ý đến con gái, giờ thì lại phòng bị như phòng trộm.
 

Cô nhẹ giọng đáp: “Biết rồi, cậu cứ ngủ yên đi.”
 

Trước khi rời khỏi, cô cẩn thận khóa cửa ký túc xá.
 


 

Trước khi ra ngoài, Ôn Lê Vãn đã xem dự báo thời tiết. Gần đây nhiệt độ thay đổi thất thường.
 

Hôm nay dự báo trời không quá lạnh, nên cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt, chất vải mềm mại. Phía dưới là quần jeans ôm màu xanh nhạt.
 

Tuy cách ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn tôn lên vóc dáng dịu dàng và mảnh mai của cô.
 

Khi đến cổng trường, cô ngó quanh một hồi thì một tiếng còi xe vang lên từ xa.
 

Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn theo hướng âm thanh, lập tức nhận ra chiếc xe quen thuộc — chính là chiếc mà Văn Cảnh Bạch đã lái hôm trước.
 

Ôn Lê Vãn mỉm cười, bước đến bên xe một cách tự nhiên và lễ độ.
 

Bên trong xe, khi Văn Cảnh Bạch nhìn thấy cô từ xa đi lại, ánh mắt anh khẽ dao động.
 

Lần trước gặp cô là vào buổi tối, dưới ánh đèn mờ ảo tạo nên vẻ đẹp nửa thực nửa hư.

Còn hôm nay là ban ngày, mọi thứ rõ ràng và chân thực.

Cô từng bước tiến đến, ánh mặt trời phủ lên dáng người thon thả như vẽ ra một vầng sáng quanh cô, khiến anh thoáng ngẩn ngơ.
 

Lúc lại gần, anh phát hiện hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, để lộ vẻ đẹp nguyên bản của ngũ quan thanh tú. Không còn vẻ quyến rũ như tối hôm đó, mà lại trong trẻo, thuần khiết đến mức khiến anh chỉ muốn giữ cô bên mình mãi mãi.

Từng chút một, đánh dấu cô bằng những dấu ấn chỉ thuộc về riêng anh.
 

Ánh mắt Văn Cảnh Bạch dán chặt theo từng bước chân của cô. Đến khi Ôn Lê Vãn mở cửa xe ngồi vào, anh mới chậm rãi thu hồi ánh nhìn.
 

“Gửi địa chỉ cho tôi.” Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo từ tính đặc trưng.
 

Ôn Lê Vãn ổn định lại tâm trạng. Đây là lần đầu tiên hai người chính thức đi riêng với nhau sau đêm mưa ấy.
 

“Chờ em chút.” Cô mở khung chat, tìm địa chỉ rồi gửi qua.
 

Vì khoảng cách gần, Văn Cảnh Bạch liếc thấy màn hình điện thoại của cô.
 

“Cái dấu chấm kia là sao?” Giọng anh trầm và đầy nghi hoặc.
 

Ôn Lê Vãn thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, “Gì cơ?”
 

Lúc này cô mới nhận ra hôm nay Văn Cảnh Bạch không đội mũ lưỡi trai.

Tóc anh trông có vẻ hơi rối nhưng rõ ràng là được tạo kiểu cẩn thận. Đường chân mày cứng cáp, sống mũi thẳng và nét mặt không che giấu được vẻ nam tính sắc sảo.
 

Không có chiếc mũ che đi, gương mặt anh càng lộ rõ từng đường nét mạnh mẽ, mang theo chút bá đạo không thể kháng cự.
 

Ôn Lê Vãn nhận ra mình đang lỡ nhìn lâu, vội quay đi.
 

Văn Cảnh Bạch nhướng mày, khẽ ra hiệu về phía màn hình điện thoại của cô.
 

Cô cúi đầu nhìn — lúc này mới nhận ra anh đang nói đến cái dấu chấm câu trong tên hiển thị của anh.
 

Là do cô đặt biệt danh cho anh, phía sau có thêm một dấu chấm — một thói quen riêng.
 

Cô khẽ mím môi, không dám nhìn vào mắt anh, lí nhí nói: “Thói quen cá nhân thôi… những người khác cũng thế…”
 

“Vậy à.” Văn Cảnh Bạch thản nhiên đáp, thu lại ánh mắt, khởi động xe.
 


 

Vì là cuối tuần nên quán lẩu rất đông khách. Nhưng Ôn Lê Vãn đã gọi đặt phòng trước, nên không cần phải chờ đợi
 

Các phòng riêng ở đây đều là phòng lớn dành cho nhiều người, nhưng cô biết Văn Cảnh Bạch không thích ồn ào, nên vẫn chọn phòng riêng.
 

Trong căn phòng rộng rãi chỉ có hai người họ, bên ngoài vẫn lờ mờ vang vọng âm thanh náo nhiệt.
 

“Cuối tuần khách đông một chút, nếu anh không thích, bọn mình có thể đổi chỗ khác.”

Giọng cô dịu dàng, mang theo sự dò hỏi.
 

Văn Cảnh Bạch tùy ý kéo ghế ngồi xuống, chân dài duỗi thảnh thơi.
 

“Không cần, ngồi đây đi.”
 

Anh nghĩ, nếu cô đã chọn nơi này, chắc chắn là vì cô thích.
 

Thấy anh đã ngồi, Ôn Lê Vãn cũng kéo ghế ngồi bên cạnh.
 

Lúc này, cửa phòng mở ra, một dì phục vụ bước vào, nở nụ cười thân thiện khi nhìn thấy cô.
 

“Ôi chà, cô bé tới rồi đấy à?” Bà cười híp cả mắt, giọng thân quen như người nhà.
 

Khi thấy Văn Cảnh Bạch, ánh mắt bà sáng lên:

“Lần đầu tiên thấy cháu dẫn bạn trai tới đấy nhé? Đây là bạn trai cháu hả?”
 

Ôn Lê Vãn vốn là khách quen của quán. Sau khi đến Bắc Kinh, cô rất thích ăn lẩu, và đây là nơi hiếm hoi hợp khẩu vị cô. Vì ngoại hình nổi bật lại lễ phép, các cô chú nhân viên đều quý mến cô như con cháu trong nhà, thường hay để dành thêm món cô thích.
 

Trước nay cô chỉ đi cùng Thẩm Giai Nam, đây là lần đầu tiên cô dẫn theo một chàng trai vừa tuấn tú vừa có khí chất nổi bật.
 

“Dạ không đâu, dì hiểu lầm rồi.” Ôn Lê Vãn vội vàng xua tay, vành tai đỏ rực.
 

“Anh ấy là đàn anh của cháu.”
 

Cô lúng túng giải thích, như sợ rằng cảm xúc cất giấu trong lòng sẽ bị người khác nhìn thấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play