Trước khi chìm vào giấc ngủ, cửa phòng của Lâm Dĩ Vi vang lên tiếng “rầm rầm rầm” như động đất.
Cô đi dép lê ra mở cửa, Tô An Địch chưa nói lời nào đã vọt vào tới, khóc lóc oán trách: “Chị hại em thảm rồi, cậu chủ Trì không tìm thấy chị nên tới gây sự với em đấy!”
Lâm Dĩ Vi nhíu mày, nhạy cảm hỏi: “Em không bán đứng chị đúng không?”
“Lâm Dĩ Vi! Chị có phải người không thế hả? Vì chị mà em bị bọn họ đánh, vậy mà chị chỉ lo lắng cho bản thân chị thôi!” Cô ta phát tiết tất cả sự bực dọc lên người cô, lại còn thêm mắm dặm muối: “Vì chị nên em mới phải chịu đựng mấy chuyện đó!”
Cô nâng mặt Tô An Địch lên, quan sát cái trán đang ửng đỏ của cô ta.
Hình như là bị va đập nên rách mất ít da.
Cô cầm hòm thuốc tới, chấm ít povidone để bôi cho cô ta.
Tô An Địch nhìn cô từ từ tới gần, không khỏi nín thở.
Dù Tô An Địch là con gái, nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp có thể so với hồng nhan họa thủy này của Lâm Dĩ Vi ở khoảng cách gần, tim cô ta cũng không nhịn được mà đập thình thịch, càng đừng nói là đàn ông.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play