Lê Độ tỏ rõ sự bất đắc dĩ của mình khi giải thích với Tạ Bạc: “Anh Bạc cũng biết rõ tính tình của cô tiểu thư kia mà, tối hôm qua cô ấy ở câu lạc bộ suốt cả đêm không ngủ, cũng không để cho tôi ngủ, cứ hỏi tôi là cậu đang ở đâu mãi. Tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải nói cho cô ấy biết địa chỉ của chung cư Ramon, anh Bạc, xin lỗi cậu nhé.”
Tạ Bạc không trách Lê Độ, anh cúp điện thoại rồi nhấc Lâm Dĩ Vi ra khỏi ổ chăn: “Nếu không muốn bị cô ấy nhìn thấy thì tốt nhất là em nên rời đi.”
Lâm Dĩ Vi vẫn còn rất mơ màng, khi nghe anh nói Trì Tây Ngữ sắp đến đây thì bỗng nhiên choàng tỉnh, cô vội vàng xỏ dép lê, nhấc túi xách rồi tính chuồn thẳng.
Tạ Bạc túm cô lại, anh cười, nói: “Em cứ thế này mà ra ngoài sao?”
Lúc này Lâm Dĩ Vi mới nhận ra rằng mình còn đang mặc áo sơ mi trắng của Tạ Bạc.
Áo sơ mi chỉ có một lớp vải hơi mỏng, rất dài, che đến mông, nửa kín nửa hở, trông như một chiếc váy ngủ bình thường.
Chiếc áo sơ mi này dường như đã trở thành chiếc váy ngủ của riêng cô tại chung cư Ramon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play