Trên long án trong Tuyên Thất Điện đã chất chồng không ít tấu chương, đều là những công vụ mấy ngày gần đây còn chưa kịp xử lý.
Khi Vệ Giới bước vào điện, Tiêu Phù Ngọc đã sớm ngồi ở trước long án, mặt lạnh như sương, chăm chú nhìn tấu chương. Biết hắn vào tới, nàng cũng chẳng buồn liếc mắt một cái.
Ngay cả khi Vệ Giới chắp tay hành lễ, nàng cũng làm như không thấy, cứ thế lật xem tấu chương, chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, lại càng không để hắn rời đi.
Vệ Giới đứng tại chỗ, nhất thời cũng lâm vào thế lúng túng, đành ngồi xuống bên trái ghế tựa. Cứ như thế, một buổi trưa lặng lẽ trôi qua. Trong lúc ấy, hắn mấy lần chủ động bắt chuyện, nàng đều không buồn đáp lại.
Hắn đứng dậy, bước đến cạnh nàng, duỗi tay muốn phụ nàng sắp xếp đống tấu chương, lại bị nàng hất tay ra.
Vệ Giới hơi khựng lại, nhưng cũng không giận, trực tiếp cầm lấy một phần tấu chương đọc kỹ, ngữ khí đạm đạm:
“Nếu bệ hạ giữ thần lại để xử lý công vụ, thì cần gì phải mang dáng vẻ giận dỗi như thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT