Vệ Giới ngồi xuống bên mép giường, trên người vẫn mặc bộ huyền sam bị canh lê trắng làm ướt bẩn, chưa kịp thay. Khuôn mặt hắn tuấn tú lạnh nhạt, sâu lắng mà nghiêm nghị, tựa như không cho phép ai dễ dàng tiến lại gần.
Tiêu Phù Ngọc tựa đầu lên cánh tay trắng như ngó sen, đôi mắt lười biếng nhìn hắn. Rõ ràng đã buồn ngủ, nhưng lại cố không nhắm mắt.
Nàng khẽ vén chăn gấm lên, bên trong chỉ mặc một lớp áo mỏng đơn bạc, phác họa rõ từng đường cong tuyệt mỹ trên thân thể, mềm mại và đầy quyến rũ.
Tiêu Phù Ngọc ánh mắt rơi xuống vạt áo của Vệ Giới, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới, nhìn đến đai lưng của hắn, rồi mở miệng nói:
“Bẩn rồi, cởi ra.”
Giọng nàng lười biếng, buông thả tùy ý, nhưng lại không thiếu vẻ cao quý, kiêu ngạo như người đứng trên vạn người.
Vệ Giới môi mỏng khẽ mím lại, trầm mặc một lúc, rồi cởi bộ quần áo bị canh lê trắng làm bẩn, sau đó đặt lên lưng ghế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play