- À Y Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: - Sau đó thì sao?
- Sau đó? Đường Kiếp cười cười: - Bốn đại yêu đều là bạn đồng hành của cao nhân Tẩy Nguyệt phái. Nhưng tiền bối về sau có người phá giới thành tiên, có người thân thể tiêu vong, có người bế quan không ra. Bốn đại yêu không có chủ nhân bên cạnh, liền lưu lại học viện, trở thành bốn đại yêu trấn giữ học viện. Nhưng có một ngày, yêu hổ đột nhiên phản bội.
- Yêu cọp phản bội?
- Ừ. Đường Kiếp gật gật đầu: - Yêu hổ phản bội Tẩy Nguyệt phái, bởi vì hàm muốn một kiện bảo vật. Sau khi yêu hổ trộm bảo vật rời đi, cuối cùng lại bị Tẩy Nguyệt phái bắt trở về, vì muốn tìm lại bảo vật bị mất cắp, nên họ đã nhốt yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu. Thực hiện hình phạt tàn khốc nhất với, hàng đêm đều thẩm vấn. Mỗi đêm, trên núi Hổ Khiếu đều vang lên tiếng yêu hổ gầm thét đau đớn, sau đó mới có cái tên là núi Hổ Khiếu.
- Sau đó nữa thì sao? Y Y chống cằm nghe Đường Kiếp kể chuyện xưa.
- Sau đó yêu hổ đó vẫn không chịu khai ra nơi giấu bảo vật bị trộm, học viện Tẩy Nguyệt không thể lấy được bảo vật, nên yêu hổ cũng vẫn bị nhốt tại đây, cho tới tận khi yêu hổ chết trên đỉnh Hổ Khiếu. Tuy nhiên nó không phải chỉ có một mình, nó còn có vợ và hổ con. Sau khi yêu hổ chết, vợ và con của nó vẫn tiếp tục bị nhốt ở nơi này, bởi vì Tẩy Nguyệt phái cho rằng yêu hổ, có thể nói bí mật với vợ hoặc con nó thông qua huyết mạch hoặc thủ pháp nào đó, nên các thế hệ sau của yêu hổ vẫn tiếp tục bị giam cầm và thẩm vấn, nhưng vẫn không thể đạt được thứ họ muốn. Mãi tới sau này, Tẩy Nguyệt phái mới hoàn toàn buông tha. Rồi bọn họ lấy nơi này làm trung tâm, mở ra Hổ Khiếu Cốc, biến nơi này thành trường thí luyện cho học sinh. Về phần đỉnh Hổ Khiếu, thì trở thành nơi khiêu chiến cuối cùng của học sinh.
- Hóa ra con cọp nà chính là yêu thú thượng phẩm duy nhất. Y Y chỉ vào con hổ trên đỉnh núi kêu lên.
Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Đúng vậy, nó chính là yêu thú bậc Thông linh thượng phẩm duy nhất tại Hổ Khiếu cốc, cũng là hậu duệ của yêu hổ kia. Nó bị nhốt ở nơi này, chỉ có thể hoạt động trên đỉnh núi, không thể rời khỏi đó. Tuy nhiên đám học sinh lại có thể tùy ý ra vào ngọn núi, săn bắt yêu hổ.
Đối với đám học sinh mà nói, thượng phẩm yêu thú thực sự quá mạnh mẽ, cường đại. Nếu để cho yêu hổ tự do đi lại, cho dù có ngọc bài cũng chưa chắc đã bảo về được tính mạng của học sinh.
Chính bởi vì vậy, học viện liền giam giữ yêu hổ lại một chỗ, cũng coi như cho đám học sinh quyền lựa chọn.
Nếu ngươi không muốn đụng phải thượng phẩm yêu thú, chỉ cần không lên đỉnh núi sẽ không sao cả. Đương hiên nếu ngươi tự mình lên đó, thì tự chịu trách nhiệm với tính mạng của mình.
- Nếu là như vậy, không phải yêu hổ đều chết hết rồi sao? Y Y hỏi.
- Sẽ không như vậy. Đường Kiếp trả lời: - Cứ qua một thời gian Tẩy Nguyệt phái, lại tìm một yêu hổ từ bên ngoài về, cùng yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu giao phối, sinh ra hậu duệ, khiến chúng không thể nào tuyệt tự. Mà học sinh Tẩy Nguyệt cũng bị yêu cầu nghiêm khắc, khi gặp hổ con, tuyệt đối không được giết chết. Nếu như làm trái, trực tiếp trục xuất, thậm chí còn bị xử tử. Nếu yêu hổ chết đi, mà yêu hổ mới còn chưa trưởng thành, thì núi Hổ Khiếu sẽ bị đóng kín lại, khi nào yêu hổ trưởng thành mới lại mở ra. Các yêu thú khác trong Hổ Khiếu Cốc hàng năm đều được thay đổi, dù sao chỉ cần thực lực tương đương nhau là được, duy nhất chỉ có yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu là trăm năm không đổi, mãi mãi vẫn là hậu duệ của yêu hổ kia, kéo dài ngàn năm. Ngàn năm trôi qua, không biết đỉnh Hổ Khiếu đã bị máu hổ nhuộm đỏ bao nhiêu lần, chưa từng có một yêu hổ nào có kết cục tốt cả. Đây cũng là sự trừng phạt giành cho yêu hổ kiagây họa cho tử tôn.
Như nghe thấy lời Đường Kiếp nói, con hổ trên đỉnh núi phát ra âm thanh gừ gừ khe khẽ, tiếng kêu cứ quanh quẩn trong thung lũng, tràn đầy bi thương.
- Thật đáng sợ. Y Y cũng bị câu chuyện của Đường Kiếp làm cho sợ hãi.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, đối với nàng mà nói, có nhiều thứ quá mức tàn khốc.
Trên thực tế đối với học sinh mà nói, thì câu chuyện này cũng có chút tàn khốc.
Nhưng học viện Tẩy Nguyệt cũng không giấu giếm chuyện này.
Giống như Thiên Trụ Điện khiến đám học sinh học được cách tín nhiệm Tẩy Nguyệt phái vậy, núi Hổ Khiếu chính là phương thức để cho đám học sinh biết được kết quả của sự phản bội.
Đường Kiếp cũng cười nói: - Đối với yêu hổ quả thực là tàn nhẫn, nhưng đối với học sinh thì cảm giác không phải như vậy sao? Muội có biết mỗi lần giết yêu hổ có bao nhiêu học sinh phải chết không? Yêu thú thượng phẩm chưa bao giờ dễ giết cả. Nếu như có nhiều người, đám học sinh vẫn có thể giết chết yêu hổ, nhưng yêu hổ trước khi chết cũng phản đòn, cũng có thể kéo được một đám người chết cùng. Đừng quá tin tưởng vào ngọc bài, công kích của yêu hổ, với học sinh bình thường chỉ một đòn đã mất mạng. Chính bởi vì thế, đại đa số những cuộc săn bắt yêu hổ đều kết thúc thất bại. Không phải bởi vì bọn họ không đánh lại, mà là khi bọn họ đối mặt với tử vong thảm khốc, bọn họ trở nên sợ hãi, hoảng sợ, nên đều chạy trốn
- Vậy tại sao bọn họ còn đến? Yêu hổ này rất đáng tiền sao?
- Đáng giá? Đường Kiếp nhíu mày nói: - Nói đáng giá thì tất nhiên rất đáng giá, yêu thú thượng phẩm, dù sao do với trung và hạ phẩm đều đáng tiền hơn, nhưng có đáng giác thế nào cũng có thể đáng giá hơn tính mạng bản thân sao? Chẳng qua là yêu thú thượng phẩm duy nhất, đối với học sinh mà nói, nếu ai có thể giết chết nó, việc đó sẽ rất huy hoàng Là vinh quang lớn nhất mà bậc Linh Tuyền có thể đạt được, thậm chí còn cao hơn so với kỷ lục ghi được ở Thất Thiên Điện. Chỉ vì điều này đã khiến nhiều người quên cả sống chết rồi. Ngoài ta, còn có người nói, bảo vật mà năm xưa yêu hổ trộm của Tẩy Nguyệt, kỳ thật vẫn luôn được giấu trên núi Hổ Khiếu, chỉ có điều cho tới tận bây giờ, chưa ai có thể tìm ra. Cho nên cũng có học sinh kỳ vọng một bước lên trời, mong muốn tìm được kỳ bảo, và tất nhiên trước tiên phải bước qua xác yêu hổ trước đã.
- Woa, vậy có phải nếu chúng ta giết yêu hổ, có thể sẽ lấy được bảo bối? Y Y mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy khát khao nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn mà thấy buồn cười, véo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: - Nha đầu ngốc, Tẩy Nguyệt phái dùng mấy trăm năm không tìm thấy, dựa vào cái gì mà học sinh có thể tìm được chứ? Món bảo vật đó có khi đã sớm biến mất khỏi thế gian, thế nên yêu hổ mới không có khả năng giao ra, cho nên mới bị phạt nhiều thế hệ như vậy.
- Ai da, đáng ghét, không cho phép huynh véo mặt. Y Y bất mãn kêu lên.
- Tuy nhiên Đường Kiếp đột nhiên thay đổi giọng điệu: - Bảo vật tuy không chiếm được, nhưng không có nghĩ không có thu hoạch khác. Chắc chắn thực sự phải có một ít bảo bối ở đây, ngay tại trước mắt mọi người, chỉ là đa số mọi người đều không nhìn thấy mà thôi.
- Còn có thu hoạch khác?
Đường Kiếp mỉm cười: - Tự nghĩ đi, Y Y, cố gắng suy ngẫm một chút xem. Manh mối nằm ngay trong câu chuyện vừa nãy, chỉ xem muội có phát hiện ra hay không thôi, đừng có gấp, muội có đủ thời gian để suy nghĩ.
- Hừ, ta không thèm suy nghĩ đâu.
Y Y tức giận nghiêng đầu: - Huynh là học sinh học viện, có chuyện gì các tiên sư đều nói cho huynh biết, đương nhiên huynh đều hiểu rõ, ta không đoán được thì có gì mà lạ chứ.
Đường Kiếp từ tốn trả lời: - Lúc các thượng sư giảng bài, đích thực là có nói về chuyện này, nhưng muội nghĩ là bọn họ kể chuyện xưa sẽ tàn nhẫn, trực tiếp như ta sao? Không, bọn họ sẽ trau chuốt, sẽ làm đẹp, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, mọi chuyện đều do lỗi của yêu hổ kia tự làm tự chịu. Cho nên ta kể là bản gốc, kỳ thật cũng không phải bản gốc của học viện, mà là
- Là cái vị Hư đại ca kia? Y Y rất thông minh tiếp lời Đường Kiếp.
Ánh mắt Đường Kiếp chợt ảm đạm.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: - Câu chuyện là Hư đại ca lưu lại đấy, còn manh mối trong đó phải do chúng ta tự tìm ra. Trên núi Hổ Khiếu, có thứ mà ta cần, bất kể thế nào ta đều phải lấy bằng được.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đường Kiếp mang theo Y Y rời khỏi thung lũng.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đang đi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng chém giết.
Lần theo thanh âm, Đường Kiếp thấy năm học sinh đang vây quanh một con khỉ đột lông vàng khổng lồ. Con khỉ đột thân cao gần ba mét, cánh tay to dài không ngừng vùng vẫy, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ, thi thoảng vung lên một gậy, tạo thành tiếng gió nện xuống.
Yêu thú này thân hình tuy lớn, nhưng hành động lại rất linh hoạt. Nhảy qua nhảy lại trong đám người, không ngừng né tránh thuật pháp công kích, trên người cũng có lúc trúng một hai chiêu nhưng nó như không có cảm giác, ngược lại công kích của nó càng trở nên linh hoạt, sắc bén vô cùng, vừa đánh ra một kích, liền khiến nham thạch bị rạn nứt.
Lúc Đường Kiếp đến nơi này, thì hai bên đều đang chiến đấu ác liệt.
Có thể nhìn ra, thực lực của con khỉ đột khổng lồ mạnh hơn nhiều so với con sói mà Đường Kiếp đối phó. Tuy nhiên nó đối mặt với năm học sinh một lúc, hơn nữa thực lực của những người này cũng không tồi, phối hợp khá ăn ý, bởi vậy nó vẫn bị rơi vào thế hạ phong.
Đường Kiếp cũng không tiến lên, chỉ đứng ở phía xa kêu lớn: - Học sinh kỳ 1822 Đường Kiếp, có cần giúp đỡ hay không?
Quy củ của học viện Tẩy Nguyệt, bất kể là ở Hổ Khiếu Cốc hay những nơi thí luyện khác, gặp được học sinh học viện đang chiến đấu, trừ phi tình huống nguy cấp, nếu không không được tham chiến, mà đầu tiên phải báo tên họ, năm học của mình, để tránh hiểu nhầm.
Không báo trước danh tính, cho dù là luôn mồm nói hỗ trợ, nhưng cũng có thể là dụng tâm kín đáo, rất có thể là mượn danh nói giúp đỡ để che dấu hành vi xấu xa.
Đây cũng là quy củ của toàn bộ Tê Hà Giới, phát triển sau hàng ngàn năm tu tiên. Không cần biết báo thân phận thật giả thế nào, ít nhất cũng phải báo tên trước, giống như đưa súng cho người ta ngắm vào mình vậy, cho dù không hữu dụng hay không, trước tiên cứ làm như vậy, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu như đối phương cần trợ giúp, thì cũng phải đưa ra một khoản báo đáp, để tránh tranh chấp sau khi đã cống hiến.
Về phần giết người cướp quái ít nhất ở trong Hổ Khiếu Cốc thuộc địa phận học viện, không ai dám làm loại việc tìm đến cái chết như vậy.
- Tạm thời không cần. Một người học sinh cầm đầu kêu lên.
Hiển nhiên là không có ý định chia sẻ lợi nhuận cho thêm một người nữa, con khỉ đột khổng lồ tuy rằng khí lức lớn, nhưng lại chỉ là một yêu thú hạ phẩm, lấy năm đấu một, bọn họ chắc chắn có thể thắng được nó.
Đường Kiếp nhìn con khỉ khổng lồ, nói: - Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, con khỉ khổng lồ này có thể đang ở trước giai đoạn kim tiêu, lúc ấy tổng cộng sẽ có một đực một cái, cho nên nếu như nó đánh không lại thì sẽ cầu cứu viện trợ, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, các ngươi sẽ gặp phiền toái lớn.
Người học sinh cầm đầu ngẩn người: - Ngươi chắc chắn chứ?
- Ta cũng không chắc chắn. Nhưng ta biết rằng trong Hổ Khiếu Cốc có tất cả sáu loại yêu hầu, đại bộ phận bọn chúng đều sống theo bầy đàn, nếu như nó không phải là kim tiêu, hậu quả còn nghiêm trọng hơn Dù sao nếu là ta, gặp phải yêu hầu, tuyệt đối sẽ không đụng vào.
- Cho người gia nhập, phân cho ngươi một phần rưỡi Người học sinh đó lại kêu lên: - Con khỉ này chúng ta đã đánh nhau với nó nửa ngày, điều kiện như thế cũng là công bằng.
Đường Kiếp đang muốn nói, thì thấy con khỉ lông vàng đột nhiên rống lên, thanh âm vang vọng bốn phía.
Nghe tiếng rống, mọi người đều đồng thời biến sắc
Đường Kiếp vội lui lại:
- Nó đã gọi viện binh rồi, các ngươi tốt nhất là mau chóng rời khỏi nơi này.
- Không được, chúng ta sắp thắng rồi. Có người còn luyến tiếc.
- Không muốn ngay lập tức phải rời khỏi cốc thì chạy mau, khi nào nên từ bỏ thì phải biết từ bỏ.
Nói xong câu này, Đường Kiếp liền xoay người bỏ chạy, cùng lúc đó, ở xa xa trong rừng cũng vọng đến tiếng gầm giận dữ, giống như cuồng phong thổi đến, khiến chim chóc trong rừng sợ hãi bay loạn lên.
Một bóng dáng màu vàng khổng lồ đang cực nhanh tiến lại phía này, thoạt nhìn nó còn to hơn con khỉ đang giao chiến với mấy người kia.
- Không tốt, chạy mau. Người học sinh cầm đầu thu kiếm bỏ chạy.
Năm người học sinh kia cùng vội vã chạy trốn, chỉ có điều con khỉ đang trong trạng thái chiến đấu sao có thể bỏ qua cho bọn họ, nó ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Một người học sinh chạy chậm một chút, bị con khỉ kia tát một phát vào lưng, hộc máu bay lên, biết rằng bản thân chạy không thoát, không cam lòng phát động ngọc bài rời khỏi cốc.
Thấy cảnh như vậy, Đường Kiếp đầu cũng không ngoảnh lại càng chạy điên cuồng.
Cũng may lúc trước Đường Kiếp không động thủ, nên hai con khỉ đột khổng lồ cũng không để ý tới hắn, mà đuổi theo bốn người học sinh kia.
Một mạch chạy như điên, cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực chiến đấu kia, Đường Kiếp lúc này mới dừng lại, chống tay vào một thân cây thở dốc.
Đại khái là cũng bị hai con khỉ khổng lồ kia dọa cho sợ hãi, Y Y vỗ ngực nói: - Ca ca, nơi này thật đáng sợ.
Bọn họ mới tới đây được nửa ngày, mà đã chạy trối chết những hai lần, nói là đến để săn bắt yêu vật, nhưng thật ra giống đến đây để yêu vật hành hạ hơn.
- Nha đầu ngốc. Thấy Y Y như vậy, Đường Kiếp vuốt vuốt mũi nàng ta, cười nói: - Yêu thú nếu như dễ dàng đối phó, thì cũng không đáng tiền nữa. Hổ Khiếu Cốc này vẫn còn tốt, ít nhất còn có tài liệu cho chúng ta tham khảo, có ngọc bài dịch chuyển để giữ mạng. Sau này chân chính tới nơi hung hiểm, sẽ không tốt như ở đây đâu. Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thăm dò đi, xem chung quanh đây có gì không.
Nói xong Đường Kiếp đang muốn đi về phía trước, lại phát hiện tay mình bị dính trên thân cây không rút ra được.
Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không ngờ Đường Kiếp nhìn thấy trên thân cây xuất hiện một mặt người quỷ dị, hai con mắt bằng vỏ cây đột nhiên chớp chớp, nhìn lại Đường Kiếp.
- Là cây tinh. Đường Kiếp kêu lên.
Hắn dùng lực dứt tay ra, vừa dứt ra cánh tay đã bị thân cây cứng rắn lôi lại, lòng bàn tay hắn đã bị thương máu thịt mơ hồ.
Đồng thời mặt người trên thân cây chợt hiện lên vẻ phẫn nộ, miệng mở lớn, phát ra tiếng rít gào, cành cây khô trên cây biến thành những chiếc roi, quất mạnh vào người Đường Kiếp.
Vô Tướng Kim Thân được khởi động, Lồng Ngưng Thủy cũng được phát động.
Chát chát chát.
Trên người Đường Kiếp phát ra ánh hào quang, các cành cây không ngừng quật xuống, Lồng Ngưng Thủy trong nháy mắt đã bị phá nát, sức mạnh kinh khủng đánh bay Đường Kiếp, cả lưng hắn đều huyết nhục mơ hồ.
Ngay khi Đường Kiếp vừa rơi xuống đất, một chiếc rễ cây thô to từ dưới đất chui lên, cuốn vào người Đường Kiếp, lôi hắn về phía thân cây, đồng thời chiếc miệng trên thân cây mở rộng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Mắt thấy không thể tránh thoát, trong tay Đường Kiếp đã xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh Quang Kiếm.
Kiếm quang chợt lóe lên.
Xoẹt, một kiếm chém xuống đã cắt rễ cây thành hai đoạn.
Phát chém này rất mạnh mẽ, khiến cho khuôn mặt già nua trên thân cây cũng lộ ra sự đau đớn thống khổ.
Cùng lúc đó, Đường Kiếp lấy ra hai tấm lệnh bài.
Lệnh bài con rối.
Lệnh bài luyện thú.
Một con rối một luyện thú đồng thời lao ra, đứng chắn giữa Đường Kiếp và thân cây.
Dựa vào đó, Đường Kiếp rốt cuộc cũng rời khỏi phạm vi công kích của cây đại thụ, đồng thời lấy ra một viên Hồi Linh Đan nuốt vào.
Vừa rồi bị bức phải vận dụng Thanh Quang Kiếm, khiến linh khí của hắn bị rút cạn.
Sau khi nuốt đan dược, Đường Kiếp chỉ vào cây đại thụ: - Ba mươi đồng, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Giá của một lọ Hồi Linh Đan khoảng chừng ba trăm linh tiền, mỗi lọ có mười viên, bởi vậy một viên đáng giá ba mươi linh tiền.
Bị gốc cây già này đánh lén, phí tổn của Đường Kiếp trực tiếp tăng lên ba mươi linh tiền, trong lòng của hắn làm sao mà không phát hỏa cơ chứ?
Gốc cây già phản ứng rất đơn giản, rễ cây dưới lòng đất trực tiếp trồi lên vươn thẳng rễ, hóa thành bảy tám người lực lưỡng, đuổi tới chỗ Đường Kiếp, bước đi không nhanh nhưng bước chân rất dài.
- Chạy.
Đường Kiếp xoay người bỏ chạy.
Tuy cây tinh này chỉ là hạ phẩm tinh vật, nhưng cũng là loại yêu tinh khó đối phó nhất trong tất cả các loại yêu tinh quỷ quái, sức sống siêu cường không nói, nhưng khí lực cũng rất lớn, chỉ riêng rễ cây và những chiếc roi cũng đã khiến cho phần đồng học sinh chùn bước, cho dù là cả một nhóm người cùng lên cũng chưa chắc đã đối phó được với nó, ngay cả con gấu yêu khiến Đường Kiếp chùn bước cũng không phải đối thủ của nó.
Nhược điểm duy nhất của nó chính là tốc độ chậm, đánh không lại thì cũng không chạy trốn được, chính vì vậy nên cây yêu này thường ngụy trang thành cây đại thụ bình thường, để đánh lén mục tiêu.
- Đáng ghét thật.
Y Y tức giận hét lên: - Đều là tinh, sao cứ ức hiếp chúng ta như vậy chứ.
- Không phải tinh nào cũng đáng yêu giống như muội. Đường Kiếp bất đắc dĩ nói.
Trên thực tế tinh và yêu cũng giống nhau, phần đông đều là những sinh vật hung ác, nếu không thì chúng lấy gì để phệ huyết? Mà tinh vât trong quá trình phệ huyết, huyết khí phát triển, sát tính cũng dần dần nặng lên, ở một số phương diện thậm chí còn hung ác hơn cả yêu vật.
Còn như Y Y, đó là bởi vì đã đi theo Đường Kiếp một thời gian dài, được nuôi dưỡng bằng linh huyết, nên mới có thể duy trì linh tính. Nếu ở cuộc sống hoang dã bên ngoài, mỗi ngày ăn tươi nuốt sống, giết chóc sinh linh, thì dù có là nàng công chúa lolita ngây thơ cũng sẽ biến thành một cô nàng độc ác rắn rết, thậm chí ngay cả trí tuệ cũng bị giảm xuống.
Trí tuệ căn bản chính là do trí lực và kinh nghiệm xã hội kết hợp thành, chỉ có sinh sống lâu dài trong xã hội mới có thể thực sự hình thành. Đám yêu thú cho dù bước vào bậc Khai trí, cũng chỉ đại biểu việc có tiềm lực về phương diện này, nhưng trí tuệ vốn không thể tự nhiên hình thành. Tinh vật cũng như vậy, cho dù là Tiên Thiên Thông linh, nếu không có ai bồi dưỡng, cũng sẽ dần trở thành không có tri giác.
Chính bởi vì thế, cho dù là yêu thú, bậc khai trí hay tinh quái bậc thông linh, vẫn ăn tươi nuốt sống, tham lam ngu ngốc như heo cũng không có gì kỳ lạ.
Sau một hồi đuổi chạy, mắt thấy đuổi theo không kịp, gốc cây già kia cũng không tiếp tục đuổi nữa, mà lại quay về chờ đợi con mồi tiếp theo.
Đường Kiếp thấy đối phương không tiếp tục đuổi theo, không ngờ cũng ngừng chân, quay người đi về phía gốc cây già.
Gốc cây già tuy là tinh vật, trí lực chỉ ở mức trung bình, nên khi đã từ bỏ truy đuổi, cũng trực tiếp không thèm để ý tới Đường Kiếp nữa.