Ông lão kia nhìn hắn một cái, nói: - Đều hiểu ra rồi.
- Vâng! Học trò đều đã hiểu, giang hồ hiểm ác, yêu ma quỷ quái hoành hành. Đôi khi làm việc chúng ta không thể tin vào việc trước mắt, phải giữ vững bản tâm, rõ ràng học viện đã nói với chúng ta rằng bọn họ là ác quỷ, nhưng ta vẫn bị tiếng khóc thét và bề ngoài khổ sở của chúng lừa gạt. Thế cho nên, dù liên tiếp vào điện nhưng không có thành tích, chứng minh rằng nội tâm của học trò do dự, không đủ tự tin.
- Tốt lắm, biết là tốt rồi, đi đi, đi đi.
- Vâng. Đường Kiếp cung kính rời đi, nhưng trong lòng không khỏi hừ lạnh.
Xem ra, học viện Tẩy Nguyệt cũng là muốn thông qua chuyện này, để khiến học sinh càng kiên định tin tưởng vào Tẩy Nguyệt phái.
Đúng vậy, Đường Kiếp không có nhìn ra những người bình dân biến thành ác quỷ. Nhưng bọn họ là ác quỷ cũng được, là dân thường cũng vậy mà thôi, tất nhiên hắn không thể nhận ra được, vì chúng đều là ảo ảnh.
Chứ ngoài đời thực, ác quỷ hóa thành người, chắc chắn sẽ để lại manh mối.
Không chỉ có ác quỷ mới vậy, hết thảy mọi âm mưu quỷ kế đều có manh mối.
Mà Tẩy Nguyệt phái bọn họ, thông qua sự tình này để đả kích sự tự tin trong phán đoán của học sinh nếu chính ngươi không thể phán đoán đúng sai, vậy hãy để học viện Tẩy Nguyệt giúp ngươi phán đoán.
Thủ đoạn cao minh.
Đường Kiếp cười thầm trong lòng.
Cuối cùng là học viện Tẩy Nguyệt, trong lúc bất động thanh sắc, đã bồi dưỡng sự tín nhiệm của học sinh đối với Tẩy Nguyệt phái.
Hiểu được điều này, Đường Kiếp tất nhiên biết sau này mình phải làm thế nào.
Giải quyết xong chuyện này, gánh nặng trong lòng Đường Kiếp liền được giải thoát, đi đường cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là trên đường trở về, lại nhìn thấy Vệ Thiên Xung đang đón đầu mình.
Vừa nhìn thấy Đường Kiếp, gã đã ôm đầu khóc rống lên: - Đường Kiếp Ngươi phải lấy lại công bằng cho ta.
- Thiếu gia? Xảy ra chuyện gì vậy? Đường Kiếp không hiểu hỏi.
- Con rối của ta Vệ Thiên Xung khóc lóc gào lên: - Con rối của ta bị bọn họ đập nát rồi.
Trong khoảng thời gian Đường Kiếp tu luyện ở Thất Thiên Điện, Vệ Thiên Xung cũng không nhàn rỗi, mà là theo kế hoạch của Đường Kiếp, khổ luyện thuật pháp, đồng thời cũng cố gắng lựa chọn đối thủ, để cơ hội thắng lợi của bản thân tăng lên.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, thuật pháp của Vệ Thiên Xung càng ngày càng thành thục, kinh nghiệm chiến đấu cũng mạnh dần lên, tâm lý sợ hãi ban đầu biến mất, thực lực cũng dần được phát huy.
Gã Ngọc Môn tứ chuyển ở trong đám học sinh vốn là ở top giữa, nhưng gã là thiếu gia, có tài nguyên tương trợ, nên chỉ cần cố gắng, nên có thể tiến vào hàng ngũ năm trăm người mạnh nhất là chuyện bình thường.
Hơn nữa Đường Kiếp giúp gã chế tác con rối chiến và xếp đặt chiến thuật, khiến cho gã lại càng mạnh hơn. Bởi vì vậy trong quá trình lịch luyện sau đó, không ngờ một đường lọt thẳng vào top ba trăm người mạnh nhất.
Tuy rằng gã hiện tại còn chưa đủ tư cách đứng trong danh sách trên bảng, nhưng tốc độ tiến bộ quả thực rất nhanh, những học sinh ở Trường Đối Luyện đều biết, có một kẻ béo mang theo cẩu rất khó chơi.
Nhưng mà cũng bởi vì vậy, mà Vệ Thiên Xung rước vào thân không ít phiền phức.
Do cố ý lựa chọn đối thủ, bởi vì vậy nên trong những đối thủ của Vệ Thiên Xung, phần đông đều là người quen, nên thường xuyên gặp phải cảnh chạm trán với đối thủ cũ.
Trước đó vài ngày Vệ Thiên Xung đọ sức với một đám học sinh, đã có người đen đủi, ba lần liền đều bị phân cùng đánh với Vệ Thiên Xung, quả thực giống như đánh mạt chược ba ván đều ù, hậu quả có thể đoán trước được.
Người học sinh kia, đại khái cũng bị cách đánh vô lại của Vệ Thiên Xung chọc giận. Đánh không lại, tránh cũng không tránh được, dưới sự phẫn nộ, liền ra một độc chiêu.
- Mấy tên đó mặc cho thua trận, ai lên sàn đấu cũng chỉ chú ý công kích bảo bối của ta. Ban đầu ta cũng không chú ý, đánh liền mấy trận, kết quả Vệ Thiên Xung gào khóc nói: - Sau này ta phát hiện cục cưng không ổn, xin bọn họ dừng tay, nhưng bọn họ không nghe. Ta lúc đó nhận thua rồi, mà gã vẫn đánh, bọn họ vẫn cố tình đánh vỡ con rối của ta hu hu.
Vệ Thiên Xung ôm Đường Kiếp khóc lóc không ngừng, làm cho vai áo Đường Kiếp cũng ướt một mảng lớn.
Sắc mặt Đường Kiếp cũng trở nên khó coi.
Con sói rối đó tuy rằng phòng ngự có hơi kém, nhưng cực kỳ linh hoạt, cũng không dễ dàng mà bị đánh trúng, trừ phi là cố tình chỉ nhắm vào nó mà đánh.
Đối luyện trên Thần Binh Đấu Trường tuy rằng cấm học sinh công kích những thứ như con rối, nhưng rốt cuộc thì giá trị cũng khá lớn, nên cũng không cần phải đập vỡ bát cơm của người khác như vậy. Người ta đã nhận thua rồi, mà còn cố tình đánh, kẻ này cũng có chút quá đáng rồi.
Đường Kiếp hừ một tiếng: - Là những ai? Nói cho ta biết.
- Thu Cảnh, Hàn Triết, Diệp Hưng, Chung Hàm và Lý Hoài Hải. Năm người bọn họ đều cùng một phe, người cầm đầu là Thu Cảnh, cò con rối thì bị Diệp Hưng đập hỏng đấy, chủ ý là do Lý Hoài Hải nghĩ ra. Bọn họ sau khi đập vỡ con rối của ta, liền cùng nhau chê cười ta, nói ta nếu không có con rối, thì không là cái rắm gì cả Vệ Thiên Xung càng nói càng thương tâm.
Đường Kiếp nhìn thấy bộ dạng gã như vậy cũng không nói được gì, chỉ có thể nói: - Khóc cái gì mà khóc? Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, không phải chỉ là một con rối bị hỏng sao? Làm lại một con khác là được.
- Ngươi nói nghe dễ vậy, có hai ngàn linh tiền không? Nương của ta khó khăn lắm, mới cho ta ngần ấy tiền, ngươi cho rằng bạc của Vệ gia đều từ trên trời rơi xuống sao? Vệ Thiên Xung thút thít nói.
- Lời này thực mới mẻ, không ngờ ngươi cũng bắt đầu biết quan tâm tới gia đình rồi. Đường Kiếp cười nói.
Vệ Thiên Xung còn muốn biện bạch, Đường Kiếp đã vỗ vỗ vai gã nói: - Được rồi, được rồi. Chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Đúng rồi, con rối bị hư kia có mang về không?
Vệ Thiên Xung gật gật đầu: - Chỉ là bị vỡ mất rồi, nhưng ta thấy vật liệu vẫn còn tốt, nên nghĩ vẫn có thể tiếp tục dùng vào việc khác.
- Vậy là được rồi. Đường Kiếp cảm thấy vui mừng nói:
- Thiếu gia, ngươi cũng học được cách sống rồi đó.
Vệ Thiên Xung ngại ngùng gãi đầu, Đường Kiếp liền lôi Vệ Thiên Xung nói: - Đi.
- Làm gì thế?
- Còn có thể làm gì chứ? Giúp ngươi báo thù, dám bắt nạt thiếu gia nhà ta, ta phải giúp ngươi trút giận chứ.
Đường Kiếp lôi Vệ Thiên Xung đi tới Trường Đối Luyện.
Sau khi tới Trường Đối Luyện, Đường Kiếp hỏi: - Ai là Thu Cảnh, Diệp Hưng?
Vệ Thiên Xung chỉ mấy học sinh phía xa nói: - Người cao gầy chính là Thu Cảnh, gã mập lùn là Diệp Hưng, mặt vàng là Lý Hoài Hải, bên cạnh là Hàn Triết và Chung Hàm, còn lại là người hầu học của bọn họ.
Đường Kiếp nhìn sang phía đó, vừa đúng lúc bọn họ cũng nhìn về phía này.
Nhìn thấy Vệ Thiên Xung dẫn theo Đường Kiếp vào trường đấu, kẻ tên là Diệp Hưng lên tiếng cười nói: - Nhìn cái túi cơm đã trở lại kìa, lại còn dẫn theo người hầu học chứ.
- Đó không phải là Đường Kiếp sao?
- Hóa ra hắn chính là Đường Kiếp, tiểu tử này được truyền Kiếm Điển nên cũng không tới Trường Đối Luyện, ngày ngày đều chạy tới Thất Thiên Điện, không ngờ hôm nay lại tới đây, không phải là muốn ra mặt thay cho tiểu tử kia đấy chứ?
- Hừ, hạng người nhát gan, cũng muốn ngẩng đầu? Mấy gã học sinh đồng thời phát ra âm thanh khinh miệt.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, Đường Kiếp vẫn không tới trường Đối Luyện, nên học viện sớm đã có lời đồn đại về hắn.
Có người nói hắn lúc trước không nhớ được pháp thuật trong Kiếm Điển, lãng phí một cơ hội tốt, bởi thế nên không dám tới trường Đối Luyện.
Cũng có lời đồn rằng pháp thuật trong Kiếm Điển tu luyện quá khó khăn, hắn tu luyện không thành, ngược lại còn bị chậm tiến cảnh của bản thân, bởi vậy nên không dám tới trường Đối Luyện.
Cũng có kẻ nói hắn nhát như chuột, rất sợ chết, dù có tuyệt học cũng không dám đến.
Tóm lại không kể nguyên nhân gì, Đường Kiếp chính là kẻ không dám tới.
Có người hiểu chuyện nói trong bảng xếp hạng học sinh của học kỳ này, Đường Kiếp là một trong hai mươi người đứng đầu
Nhưng sau đó Đường Kiếp vẫn không xuất hiện, từng học sinh một đều thể hiện năng lực chiến đấu hùng mạnh, Đường Kiếp bắt đầu từ hai mươi người đứng đầu, rớt xuống năm mươi, sau lại rớt xuống một trăm, tụt hạng liền một mạch, sau đó ngay cả top ba trăm người cũng không có tên hắn.
Thế cho nên lúc này, nhìn thấy Đường Kiếp, mọi người hoàn toàn không coi hắn ra gì, lại càng thỏa thích chế giễu Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không tức giận, chỉ cười khẽ nói: - Cũng không ít người nhỉ, năm thiếu gia, hai người hầu học Tốt, tốt lắm.
Nói xong liền đi về phía bên kia.
- Ngươi đi đâu vậy? Vệ Thiên Xung hỏi.
- Đương nhiên là tham gia Đối Luyện rồi, nếu không làm sao để đánh mấy tên kia chứ? Đường Kiếp trả lời.
- Nhưng mà phải rút thăm. Vệ Thiên Xung hô.
Vậy đánh vài trận, cuối cùng cũng sẽ có trận rút trúng. Đường Kiếp thản nhiên nói.
Vệ Thiên Xung nghe xong choáng váng.
Vậy thì đánh vài trận? Hắn đang nói đùa sao?
Chẳng lẽ hắn cứ đánh cho tới khi nào gặp được đám người Thu Cảnh mới thôi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đánh nhau không tiêu hao linh khí và thể lực sao?
Nhưng mà Đường Kiếp vẫn thực sự đi tới.
Trường Đối Luyện có Ký Đường, là nơi mà học sinh trước khi tham gia đối luyện phải tiến hành đăng ký, ghi rõ tư liệu và chiến tích. Trong Ký Đường có học sinh chuyên môn phụ trách việc này, căn cứ vào chiến công của học sinh để phân loại thực lực của học sinh, sau đó để lá thăm của những người thực lực tương tự ở gần nhau, khiến tỉ lệ rút thăm trúng nhau của những người đó càng cao.
Lúc này Đường Kiếp tiến vào Ký Đường, học sinh phụ trách tên là Triệu Thư Tân, có quen biết Đường Kiếp, liền nói: Nhiều ngày rồi không gặp, sao lần này muốn tới lấy tư liệu sao?
Đường Kiếp trả lời: - Không, lần này ta muốn tham gia đối luyện.
Triệu Thư Tân cười lớn nói: - Ngươi cuối cùng cũng quyết định tham gia, ngươi phải biết trong khoảng thời gian này có bao nhiêu người tìm người.
Đường Kiếp cười cười: - Nói vậy tức là có rất nhiều người sốt ruột rồi, tuy nhiên nên đến thì tất nhiên sẽ đến.
Nói xong Đường Kiếp nhét mười linh tiền vào tay gã, hạ giọng nói: - Giúp ta một việc, ta muốn đấu với bọn Thu Cảnh Diệp Hưng.
Nghe thấy vậy, Triệu Thư Tân ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, cất tiền đi rồi hạ giọng nói: - Hóa ra là đến để báo thù cho thiếu gia nhà ngươi, tuy nhiên ngươi mới tới, ta để cho ngươi gặp bọn họ, có chút không hợp lí.
- Không sao cả, ta có thể đánh vài trận trước.
- Được, ta sắp xếp cho ngươi, vừa hay ngày hôm nay ngươi lần đầu tiên tham gia, không có đánh giá, sắp xếp đấu với ai ta nói là được. Sau ngày hôm nay, thì không còn cơ hội nữa. Đúng rồi, bọn Thu Cảnh tỉ lệ thắng là 41%, đánh giá trung bình.
- Hiểu rồi. Đường Kiếp cười cười vỗ vai Triệu Thư Tân: - Cảm ơn ngươi, huynh đệ.
Lúc này Triệu Thư Tân đã rút ra một chiếc thẻ tre: - Hà Tâm Bình, phòng chữ Đinh số hai, mỗi người một chiếc thẻ, lấy được thẻ là thắng cuộc, nhớ kỹ không được đả thương nhau.
Câu cuối cùng chỉ là thông báo cho có lệ.
Đường Kiếp lập tức đi tới phòng chữ Đinh số hai. Một lát sau, người học sinh tên Hà Tâm Bình tiến vào, nhìn thấy Đường Kiếp, hai mắt tỏa sáng: - Hóa ra là cuồng sinh Đường Kiếp, không ngờ ngươi lại dám tới trường Đối Luyện, ngươi có biết bao nhiêu người
Gã còn đanh muốn nói, Đường Kiếp đã đi tới: - Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy.
Tiện tay đánh ra một quyền, hướng về phía Hà Tâm Bình. Kẻ học sinh tên Hà Tâm Bình này không ngờ hắn nói đánh là đánh, muốn chống đỡ, lại thấy thân hình Đường Kiếp nhanh như bay, nắm đấm đã phóng to trước mắt gã.
Ngay sau đó ầm một tiếng, Hà Tâm Bình đã bay ra ngoài, trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu.
Đường Kiếp lấy chiếc thẻ tre trên người gã, sau đó trở lại Ký Đường.
Triệu Thư Tân thấy Đường Kiếp trở lại, kinh ngạc hỏi: - Ngươi sao lại quay lại rồi?
- Đánh xong rồi.
Triệu Thư Tân há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin, tới tận khi Đường Kiếp ra hiệu cho gã nhanh một chút, gã mới tiếp tục rút thăm, miệng thì hỏi:; - Ngươi không cần nghỉ ngơi một chút sao?
- Không cần, ta đang vội.
Cầm thẻ tre tiếp tục vào phòng, lần này hắn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, một dòng điện tím xuất ra phóng về phía đối phương, sau đó bồi thêm một quyền đánh bay đối phương.
Liên tiếp thắng ba trận, cả ba học sinh ngay cả cơ hội thực hiện pháp thuật đều không có, lập tức bị hắn đánh gục.
Có học sinh không phục, sau khi thua ở trường Diễn Luyện hô to: - Nơi này là nơi đấu pháp, rõ ràng giống như gã nhà quê hoang dã đánh lộn.
Đường Kiếp châm biếm: - Ý ngươi nói là, ngươi ngay cả gã nhà quê hoang dã cũng không đánh thắng được sao?
Vị học sinh kia á khẩu, dẫn tới một tràng cười của đám học sinh.
Cũng có học sinh kêu to: - Mọi người cẩn thận, Đường Kiếp rất giảo hoạt, căn bản không cùng chúng ta đấu pháp, giao thủ với hắn nhất định phải cẩn thận, đừng để hắn đánh lén.
- Qủa nhiên chủ tử thế nào thì người hầu học cũng sẽ vậy. Vệ Thiên Xung kia là một kẻ lươn lẹo, chỉ biết chạy. Còn Đường Kiếp cũng là một kẻ đánh lén, chỉ biết dùng nắm đấm đánh người. Đôi chủ tớ này thật đáng kinh thường.
Cũng có học sinh hô to: - Đường Kiếp đến rồi. Đường Kiếp đến rồi.
Đã có nhiều người "tốt bụng" đi thông báo với những kẻ muốn đánh Đường Kiếp từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Bên này Đường Kiếp vẫn tiếp tục, người học sinh thứ tư ra trận đã cẩn thận hơn, vào phòng cũng không mở miêng, trực tiếp xuất ra một chiếc khiên bảo vệ cơ thể.
Sau đó liền nhìn thấy Đường Kiếp hùng hổ xông tới, đánh một quyền lên chiếc khiên. Chỉ thấy sau khi Đường Kiếp hạ quyền xuống, lá chắn rung lên nhưng chưa bị phá vỡ, phát ra hào quang chói mắt. Vị học sinh kia đầu tiên hoảng sợ, sau đó cười ha hả nói: - Ha ha, ngươi
Hắn vừa mới nói được ba chữ, Đường Kiếp lại tiếp tục hạ xuống một quyền, đánh vào trên chiếc khiên hộ thân. Chỉ nghe thấy BA một tiếng, chiếc khiên vỡ vụn, nắm đấm của Đường Kiếp đã ở trước mặt gã.
Gã học sinh kia mắt mũi tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Liên tiếp đánh thắng sáu trận, đối thủ thứ bảy cùng sáu đối thủ trước bất đồng. Bất kể là ứng biến hay thi pháp đều tiến bộ vượt bậc.
Tuy vậy rất hiển nhiên, Đường Kiếp công kích như gió bão, khiến cho ý chí chiến đấu của gã nhanh chóng tan rã.
Đứa trẻ đó lúc đi ra còn khóc nói: - Không ngờ ngươi lại khi dễ người như vậy, ngay cả một pháp thuật cũng không xuất ra.
Rơi vào đường cùng, Đường Kiếp chỉ có thể dỗ dành: - Ta dùng Vô Tương Kim Thân, chính là pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển, ngươi thua cũng không oan.
Vị học sinh lúc này mới cảm thấy được an ủi đôi phần.
Liên tiếp thắng bảy trận, trường Đối Luyện lúc này đã có không ít người chú ý tới Đường Kiếp.
Sắc mặt đám người Thu Cảnh Diệp Hưng cũng trở nên nặng nề.
Lý Hoài Hải bên cạnh hạ giọng nói: - Đánh liền bảy trận, tiểu tử này rõ ràng là nhằm vào chúng ta mà đến đấy.
- Sớm đã nhìn ra rồi. Thu Cảnh hừ một tiếng: - Hăn tới đây để giúp thiếu gia hắn lấy lại mặt mũi.
- Vậy hắn có cái để đánh rồi. Hàn Triết tỏ ra nhã nhặn phe phẩy cây quạt, cười nói: - Ở trên trường Đối Luyện có hơn mấy trăm người, nếu hắn ngẫu nhiên rút trúng chúng ta, vậy phải xem hắn có may mắn không đã, có khi mệt chết mà hắn vẫn không rút được ý chứ.
Đúng lúc này nghe thấy xa xa có tiếng hô: - Chung Hàm, Đường Kiếp.
Chung Hàm mặt biến sắc: - Không thể nào? Nhanh như vậy đã đụng trúng rồi?
Thu Cảnh nói: - Không cần ngạc nhiên, nhất định là hắn đã cho tiểu tử Triệu Thư Tân chút lợi lộc rồi. Cái gã quỷ tham tiền đó, thu tiền của chúng ra, lại thu tiền của Đường Kiếp, hắn đúng thật là kẻ ăn hai mang.
- Mẹ nó. Đánh thì đánh, ta cũng chưa chắc đã thua. Chung Hàm không phục nói.
Gã nói nghe có phần khí phách, nhưng trong lời nói vô tình cũng đã lộ ra sự khiếp đảm.
Vào phòng, Chung Hàm đầu tiên xuất ra một pháp thuật phòng ngự, sau lại không thấy Đường Kiếp nhúc nhích, chỉ nhìn gã nói: - Các ngươi phá hỏng con rối của thiếu gia nhà ta?
- Đúng thế thì sao?
Chung Hàm ngạo nghễ ngẩng đầu nói.
- Được lắm, con rối kia đáng giá hai ngàn linh tiền, bồi thường, thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.
Chung Hàm đầu tiên là ngẩn người, sau đó cất tiếng cười to: - Đền tiền? Ngươi đang nói đùa sao? Còn bỏ qua cho chúng ta? Ngươi muốn bỏ qua cho lão tử, lão tử lại không muốn bỏ qua cho ngươi. Mậu Thổ Kiếm!
Nói xong gã vung tay lên, một đạo kiếm quang màu vàng quét về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp nghiêng người tránh, phóng về phía Chung Hàm, đánh ra một quyền.
- Nham Giáp Thuật. Chung Hàm hét lớn một tiếng, trên người liền xuất hiện một phiến giáp màu vàng đất.
Ngay sau đó quả đấm của Đường Kiếp, đã trực tiếp nện vào giáp trụ trên người Chung Hàm. Một sức mạnh khổng lồ đập lên trên Nham Giáp, khiến trên thân nó xuất hiện một lỗ thủng, ngay cả Chung Hàm cũng bị chấn động, thụt lui vài bước, mặt biến sắc: - Khí lực thật lớn.
Đường Kiếp lại đá một cước về phía Chung Hàm, đá lui gã ra.
Sau đó hắn lạnh lùng nói: - Ta nói lại lần nữa, đền tiền, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.
- Đền tiền? Chung Hàm cười đến mức thở không ra hơi: - Con mẹ nhà ngươi là đồ đần độn à? Ta cứ không đền đấy, ngươi có thể làm được gì chứ? Không phải chỉ là thua một trận thôi, chả làm sao cả. Có gan thì ngươi giết ta đi.
Đường Kiếp lắc đầu: - Nếu đã vậy ta cũng chỉ còn có cách đó.
Hắn đột nhiên xông lên, tay như đao, đánh mạnh xuống.
Chung Hàm hoảng sợ, theo bản năng vung kiếm đỡ, chưởng đao của Đường Kiếp lại không đánh xuống, chỉ trảm vào thân thanh kiếm màu vàng kia. BA một tiếng, thanh kiếm đó bị chém đứt làm hai đoạn.
Chung Hàm đầu tiên ngẩn người, sau đó thét lên: - Kiếm của ta.
Thanh kiếm này của gã cũng là một thuật khí hạ phẩm, không ngờ lại bị một kích của Đường Kiếp chém gãy.
Đường Kiếp không quan tâm, đưa tay lấy tấm thẻ tre của gã, rồi thuận tay ném gã ra ngoài.
Thấy Chung Hàm bộ dạng thê thảm, đám người Thu Cảnh sắc mặt càng khó nhìn.
Việc Chung Hàm bị thua, bọn họ cũng không kỳ quái, thực lực của bọn họ cũng không chắc đã mạnh hơn so với những học sinh trước đó, chỉ có điều bọn họ không ngờ Đường Kiếp lại đánh gãy kiếm của Chung Hàm.
- Chút nữa phải làm thế nào bây giờ? Mấy người cùng nhìn nhau hỏi.
- Không rõ tên này luyện công pháp gì, không ngờ chỉ một chưởng mà có thể đãnh gãy được binh khí. Hắn rõ ràng là nhằm vào binh khí của chúng ta, đã vậy không thể dùng binh khí đấu với hắn. Thu Cảnh sắc mặt âm trầm nói.
- Vậy lại càng là đánh không lại hắn sao?
- Đừng gấp, cứ từ từ kéo dài và tiêu hao sức lực hắn, hắn ta liên tiếp đấu tám trận, ta không tin linh khí của hắn không bị tiêu hao hết, chẳng lẽ hắn vẫn có thể đánh bại hơn mười người chúng ta sao?
Nói xong điều chỉnh lại sắc mặt, trở lại vẻ lạnh lẽo như trước.
Kế tiếp Đường Kiếp vẫn thực sự đánh bại, từng người bọn họ. Bởi vì sợ Đường Kiếp trả thù, nên bọn họ không dám sử dụng vũ khí.