- Như nhau cả thôi. Chưởng quầy cười mỉm nói: - Nếu còn thứ gì không thể lộ ra ngoài, ngươi còn có thể tới tìm ta.

Túi Giới Tử đáng giá sáu khối linh ngọc, lần buôn bán này lại tới gần một nửa, chưởng quầy tâm tình rất vui vẻ.

- Ta biết rồi. Đường Kiếp cười cười, có mấy lời này của đối phương, hắn cũng an tâm hơn.

Túi Giới Tử mặc dù tốt, nhưng không phải thứ mà hiện tại hắn có thể dùng, cũng chỉ là thứ dùng để cất đồ, không bằng đổi lấy dược liệu khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nên cũng chẳng so đo chút thiệt thòi này làm gì. Cầm ba ngàn rưỡi linh tiền, Đường Kiếp lại có thể mua được dược liệu để tu luyện Ly Kinh lần nữa. Nói là một lần tu luyện, trên thực tế tu luyện Ly Kinh, tu luyện một lần tốn ba ngàn năm trăm linh tiền, nhưng dù có ba mươi năm ngàn linh tiền, ba trăm năm mươi ngàn linh tiền, cũng chỉ tu luyện một lần.

Chẳng qua đầu tư mỗi lần khác nhau, nên kết quả thu được cũng khác nhau.

Trước mắt, nói thực Đường Kiếp cũng không biết ba ngàn năm trăm linh tiền này đập xuống, có thể đập mình thành cái dạng gì.

Sau khi đi dạo một vòng, Đường Kiếp trở lại nơi tập hợp đã thỏa thuận từ

Học tử đến đó, thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng nhau trở về học viện, dọc đường đều hi hi ha ha cười nói vui vẻ. Sau khi ngồi trên thuyền trở về núi Thanh Vân, tất cả học tử đều quay đầu nhìn về phía thành Vạn Tuyền.

Có học tử khoan thai nói: - Lần này có thể cùng nhau đi du ngoạn, lần sau không biết phải bao giờ mới có cơ hội. Còn nhớ khi mới đến, chỉ cảm thấy một tháng được nghỉ một ngày quá ít. Nhưng hiện tại xem ra, lại cảm thấy quá nhiều rồi bước lên tiên lộ, liền dần dần cáo biệt với tuyết nguyệt phong hoa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất tiên lộ tranh hùng.

- Đúng vậy, đúng vậy. Đám học tử đều thổn thức.

Thuyền cập bến, mọi người đều mệt mỏi như chim quay về tổ, cáo biệt lẫn nhau. Lúc gần đi, Thái Quân Dương đột nhiên hét lên với Đường Kiếp: - Đường Kiếp, hôm nay là đồng môn, ngày mai thành đối thủ, Thần Binh Đấu Trường Ta chờ ngươi, đừng để cho ta thất vọng.

Đường Kiếp cười cười, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Người muốn tạo phiền phức cho hắn, tất nhiên là đợi hắn ở Thần Binh Đấu Trường. Người không có ý định gây phiền phức cho hắn, nhưng cũng không có ý định buông tha hắn, những ngày sau này chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Từ thành Vạn Tuyền trở về, cuộc sống lại trở về nề nếp cũ, đám học tử a mỗi ngày chân đều như lắp dây cót. Lên lớp, tan học, tu luyện, cứ lặp đi lặp lại, đơn điệu máy móc.

Sau ba ngày kết quả kỳ thi được công bố.

Đường Kiếp không ngoài dự tính đứng đầu bảng.

Có đôi khi Đường Kiếp còn hoài nghi, đứng đầu bảng rốt cuộc do bản thân hắn tự mình lấy được, hay do Tạ Phong Đường giúp mình gian lận.

Tuy nhiên những điều đó đều không quan trọng.

Điều quan trọng trên danh sách kết quả kỳ thi, học viện Tẩy Nguyệt tuyên bố một chuyện: "Thưởng cho học tử đứng đầu kỳ thi, học tử Đường Kiếp được quyền một lần tiến vào Thiên Nhất cửu tầng. Tin tức vừa được đưa ra, cả học viện đều trở nên ồn ào.

Mặc dù biết đầu bảng kỳ thi này ngoại trừ một lọ Diên Niên Ích Thọ đan còn có thêm một giải thưởng lớn, nhưng không ai ngờ được rằng giải thưởng sẽ lớn như vậy.

Thiên Nhất cửu tầng, Tử Ngọc Tâm Pháp, Thiền Tiêu Kiếm điển.

Hai bộ bí pháp quan trọng nhất Tẩy Nguyệt phái, cứ như vậy mở ra với Đường Kiếp.

Trong lúc nhất thời mỗi người một câu, Đường Kiếp lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió,. Mọi người đều bảo Đường Kiếp, vì thế sau "cuồng sinh Đường Kiếp", lại thêm một "Thiên mệnh Đường Kiếp". Ở Tế Hà Giới không có khái niệm thiên mệnh chi tử (con trai của ông trời), số mệnh may mắn các loại. Thiên đạo đều không coi trọng bất cứ kẻ nào, mọi người cũng không ủng hộ cách nói là do ý trời, vì như vậy sẽ phủ định hết tất cả cố gắng của người khác, đem mọi công lao đều quy do ông trời.

Nếu như vậy, khổ tu còn có ý nghĩa gì?

Nhưng điều này cũng không ngăn được việc mọi người coi đây là cái cớ, cho những người ít may mắn hơn một quầng sáng đặc biệt.

Đương nhiên, ở trong mắt những kẻ có tâm, thì bản chất của vấn đề lại hoàn toàn bất đồng.

Được học viện Tẩy Nguyệt coi trọng, Thiên Nhất cửu tầng mở ta, hết thảy mọi chuyện đều làm thay đổi địa vị của Đường Kiếp, mà theo sự thay đổi này, áp lực trên người Cố Trường Thanh cũng tăng lên.

Gã nhận được một phần mật hàm từ Thiên Thần cung.

Mật hàm viết rằng: "Nếu có thể xác nhận Đường Kiếp chính là Đường Kiệt, dù phải trả giá thế nào cũng phải cướp được người này".

Cái gọi là không quản phải trả giá thế nào, dĩ nhiên chính là ám chỉ việc không ngại cùng với Tẩy Nguyệt phái chính thức khai chiến.

Đáng tiếc, trong lòng Cố Trường Thanh cười khổ: Ta chính là không thể xác nhận được chuyện này đấy. Nếu như gã có thể chắc chắn, thì đã sớm phái người đến cướp Đường Kiếp khỏi học viện, hiện tại cũng cần gì phải bó buộc bản thân như thế này.

Cho tới bây giờ, trong tay gã có hơn mười người bị hoài nghi. Đường Kiếp có một điểm khác biệt duy nhất so với bọn họ, chính là phát hiện ra rồi lần theo dấu vết. Dùng lý do này để kết luận hắn chính là Đường Kiệt, cũng không phải giống như trò đùa sao.

Chỉ có thể chờ người từ An Dương đến đây rồi nói. Hy vọng lần này bọn họ sẽ không làm cho mình thất vọng.

Đáng tiếc An Dương lại ở quá xa, nhanh nhất cũng phải mất năm tháng mới quay trở về đây được. Trong lòng có một cảm giác mơ hồ, những người tới đây chưa chắc đã hữu dụng. Bởi vì nếu như mình là Đường Kiệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua những lỗ hổng quan trọng như vậy.

Không để ý tới nỗi lo được mất của Cố Trường Thanh, lúc này Đường Kiếp đang đứng ở ngã tư hạnh phúc nhất cuộc đời.

Thiên Nhất Các cửu tầng.

Đường Kiếp đứng ở tầng cao nhất trung tâm nhất, trước mặt là một bức tượng điêu khắc hình người, chính là sư tổ Thủy Nguyệt thiên tôn.

Ông ngồi khoanh chân, tay trái đặt trước ngực, trong lòng bàn tay có một khối ngọc tím, tay phải đặt trên đầu gối, trong lòng bàn tay có một thanh đoản kiếm. Phía trước có đệm cói, để mọi người lễ bái, trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.

Đây, chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Đường Kiếp nhìn cũng có chút tức cười.

Từng vô số lần tưởng tượng về bộ dạng của Thiên Nhất Các cửu tầng, không những đơn giản, mà thậm chí còn đơn sơ tới mức khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Nơi này ngay cả một cuốn sách cũng không có, chỉ có pho tượng đang ngồi nghiêm chỉnh ở kia, lại như mang theo một cỗ uy khí thế uy nghiêm.

- Đúng vậy, đây chính là Thiên Nhất Các cửu tầng. Tạ Phong Đường, đứng ở phía sau hắn nói.

Chỉ vào pho tượng, Tạ Phong Đường nói: - Còn không bái lạy sư tổ?

Đường Kiếp vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống trước pho tượng, cung kính dập đầu ba cái.

Ba cái khấu đầu đại biểu cho nhập môn, cũng đại biểu cho việc, từ hôm nay trở đi Đường Kiếp chính thức trở thành môn hạ của Tẩy Nguyệt. Chẳng qua là lấy thân phận học tử, tiếp tục học tập tại học viện mà thôi.

Nhìn thấy thái độ Đường Kiếp cung kính nghiêm túc, cũng không dùng mánh lới, Tạ Phong Đường vừa lòng gật đầu:

- Tốt lắm, ngươi phải nhìn rõ đấy. Thứ mà sư tổ cầm trong tay, chính là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thần Tiêu Kiếm Điểm của Tẩy Nguyệt phái.

Đường Kiếp nhìn ngọc và kiếm kia, thầm nghĩ rằng, hóa ra tâm pháp được phân biệt khắc ở trên ngọc tím và thân kiếm. Chẳng trách được gọi là Tử Ngọc Tâm Pháp và Thiền Tiêu Kiếm Điển.

- Tâm pháp thiên về cảnh giới, kiếm điển thiên về sát phạt. Ngươi hiện tại chỉ mới làm môn hạ, hai thứ chỉ có thể chọn một mà thôi. Tương lai nếu có cơ hội lập nhiều công lao cống hiến cho môn phái, tự nhiên có thể đạt được môn pháp còn lại. Hiện tại, ngươi lựa chọn đi.

Đường Kiếp nhìn khối ngọc, lại nhìn nhìn thanh kiếm, hỏi: - Viện chủ, tâm pháp làm cơ sở, nếu tương lai vào Thoát Phàm lại luyện Tư Ngọc Tâm Pháp, sẽ không bỏ lỡ căn cơ chứ?

Tạ Phong Đường cười nói: - Tử Ngọc Tâm Pháp cũng không chỉ là pháp thuật nền tảng, mà còn là thứ sư tổ cả đời ngộ đạo tâm đắc, dựa vào cảm ngộ khi tu luyện cảnh giới, tuy cũng có phương pháp tu luyện, có vượt cửa thăng cấp, nhưng phần nhiều vẫn là lĩnh ngộ chi đạo, tu luyện bất cứ lúc nào, cũng không coi là muộn. Năm đó Tẩy Nguyệt phái chưa huy hoàng như bây giờ, cũng từng có không ít tiên gia đại năng đến cầu Tử Ngọc Tâm Pháp, chính là cầu ngộ đạo.

- Thì ra là thế. Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Nếu như vậy, học trò muốn học Thần Tiêu Kiếm Điểm.

- Thần Tiêu Kiếm Điểm ngươi chắc chắn chứ?

- Vâng, đệ tử chắc chắn.

- Được. Tạ Phong Đường lấy thanh đoản kiếm màu vàng kim trên tay pho tượng ra, trên thân kiếm đột nhiên phát ra một vòng hào quang, biến thành đường kiếm vọt vào không trung.

Trong lầu các lập tức tràn ngập ánh hào quang, hiện ra vô số quang ảnh.

Lập tức thấy vô số bóng người trong ánh hào quang, hoặc đạo hoặc kiếm hoặc thương hoặc giáo hoặc búa hoặc chùy hoặc quyền cước, trăm loại vũ khí hàng ngàn pháp thuật tất cả đều lần lượt xuất hiện, các ánh hào quang xen lẫn vào nhau, phía sau các bóng người hiện ra vô số văn tự tâm pháp như ẩn như hiện. Bên trong bóng người có sợi dây màu đỏ chạy khắp người, chính là đường hành khí và biến hóa, xen lẫn với ánh sáng hào quang, khiến người xem hoa cả mắt.

Đường Kiếp bật thốt lên: - Đây không phải là kiếm pháp?

Tạ Phong Đường cười nói: - Ai nói Thần Tiêu Kiếm Điển chỉ là kiếm pháp vậy? Nếu như nói Tử Ngọc Tâm Pháp chính là sư tổ cả đời ngộ đạo mà thành, như vậy Thần Tiêu Kiếm Điển có tám phần không liên quan tới sư tổ, mà là do hậu bối tự nghĩ ra tiên gia kỳ thuật, nhờ vào đó, mới tập hợp được thành được.

Hóa ra Thần Tiêu Kiếm Điển, là Tẩy Nguyệt phái dùng tâm huyết của tổ tiên qua nhiều thế hệ mà tập hợp thành.

Tiên pháp, chưa bao giờ là càng cổ càng tốt.

Thời đại luôn tiến bộ, người hậu bối đứng trên cơ sở của tiền bối, luôn có thể sáng tạo ra càng nhiều pháp thuật tốt hơn. Bởi vậy chí ít thì pháp thuật trên một đạo, bao giờ cũng là mới mạnh hơn so với cũ. Mà sự sợ hãi về việc tồn tại của những người cổ xưa, thứ nhất là vì họ sông đã lâu, thời gian tu luyện dài. Thứ hai là vì nghe nói lúc thiên địa sơ khai, là lúc thiên đạo lộ rõ, ngộ đạo cũng dễ dàng.

Sau đó thiên đạo không còn rõ, con đường nhiều gian khó, tu đạo dần dần suy yếu, người tu đạo trở thành người tutieen, người tu linh.

Thần Tiêu Kiếm Điển được Tẩy Nguyệt phái thu thập qua nhiều thế hệ, nên nhưng pháp thuật trong đó, tất nhiên đều là diệu pháp.

Tuy nhiên nhiều diệu pháp như vậy, Đường Kiếp chân chính có thể cũng, cũng chỉ là một phần trong đó.

Tạ Phong Đường nói: - Lần truyền pháp này, tổng cộng có một ngàn ba trăm bốn mươi hai loại pháp thuật phù hợp, ảo diệu đều không giống nhau. Tập trung tinh lực, tự mình lựa chọn thứ mình muốn học, không nên ghi nhớ quá nhiều, sẽ làm phân tán tinh lực của ngươi.

Truyền pháp cũng xem cơ duyên.

Nếu ngươi có năng lực, trí nhớ và ngộ tính, có thể học vài loại. Nếu không có bản lĩnh đó, cũng chỉ có thể học một loại, nếu tham thì thâm, một loại cũng không học được.

Ngươi chỉ có một canh giờ, trong vòng một canh giờ này, có thể lĩnh ngộ được đến đâu, đều dựa vào chính bản thân ngươi rồi. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, lần sau thì phải có cống hiến to lớn, mới được tiến vào Thiên Nhất Các cửu tầng.

Nói xong, Tạ Phong Đường liền mỉm cười rời khỏi, để cho Đường Kiếp tự mình lĩnh ngộ.

Câu nói cuối cùng của ông ta, có một thâm ý khác.

Thông thường truyền pháp, thời gian đều là ba canh giờ, trên cơ bản chỉ đủ để mọi người lựa chọn và lĩnh ngộ hai loại pháp thuật hùng mạnh.

Nhưng thời gian của Đường Kiếp, lại chỉ có một canh giờ. Mặc cho hắn chọn loại nào, nhất định đều không đủ thời gian, hơn nữa rất có thể là vừa vặn không đủ thời gian.

Mà muốn đạt được nhiều thời gian hơn, thì nhất định phải có cống hiến to lớn, đây cũng là quy định của môn phái, chứ không phải quy định cho thêm vào.

Từ phương diện này mà nó, đệ tử Tẩy Nguyệt phái phải đạt được tiên pháp, nói khó cũng không khó, đạt được đủ cống hiến là được.

Nhưng dựa vào năng lực hiện tại của Đường Kiếp, ngoại trừ giao Binh Giám ra, hắn không có bất cứ khả năng cống hiến được điều gì cho môn phái.

Cho dù không làm gì cả, nhưng thực ra Tạ Phong Đình đang ép Đường Kiếp giao đồ ra. Tuy rằng ông cũng không biết, rốt cuộc muốn Đường Kiếp phải giao thứ gì ra.

Nếu đã vậy, Đường Kiếp không có lý do nào để oán hận. Bản thân nhờ vào đứng đầu kỳ thi mới được học viện thưởng cho, đã là phần thưởng kèm theo, thì đừng nói là một canh giờ, dù chỉ một phút, ngươi cũng chỉ có thể cảm tạ.

Bảo vật quá xa, mà tâm pháp lại ngay gần, lựa chọn như thế nào, đều phải dựa vào chính bản thân Đường Kiếp rồi.

Nhưng hết thảy không đoán trước được, Tạ Phong Đường không ngờ rằng, sau khi mình rời đi, Đường Kiếp lầm bầm nói một câu:

- Một canh giờđủ rồi.

Ngay sau đó hắn lấy Diễn Trận Đồ trong người ra.

Hắn trước chỉ biết, học viện Tẩy Nguyệt dù cho hắn tiến vào Thiên Nhất Các, đa phần cũng chỉ là thủ đoạn đùa giỡn hắn, nên tất nhiên là có sự chuẩn bị trước.

Lại nói tới học viện Tẩy Nguyệt cũng không cấm đệ tử dùng giấy bút ghi chép, dù sao còn có đường hành khí tồn tại, dựa vào giấy bút căn bản không kịp vẽ, không bằng dựa vào kiến thức và trí nhớ của mình đi phân tích lý giải, có khi còn hiệu quả hơn. Bởi vì vậy, Tạ Phong Đường cũng không nghĩ tới việc phải lục soát người Đường Kiếp.

Vì đây rốt cuộc là truyền pháp chứ không phải ngồi tù.

Nhưng học viện Tẩy Nguyệt cũng không nghĩ được rằng, không ngờ Đường Kiếp lại hiểu trận pháp.

Hiểu trận pháp thì thôi, vì trận pháp chỉ có thể nhớ không thể mang, vấn đề là cũng không ai biết trên người Đường Kiếp còn có một tờ trận đồ, ngay lập tức giải quyết mọi vấn đề.

Sự tình bây giờ không giống với lúc trước.

Một canh giờ, đủ để Đường Kiếp hoàn thành chuyện mình muốn làm.

Ngay sau đó, Đường Kiếp liền lấy ra một chiếc bút mực.

Chiếc bút này chính là được làm từ chiếc lông vũ của bạch hạc.

Lúc trước hắn cầm lông chim về, cũng từng đau đầu không biết dùng làm gì.

Nếu dựa theo cách dùng vẩy cá, trước tiên phải bắt một đám hạc đến.

Trên núi Thanh Vân cũng có hạc tiên, nhưng vấn đề chúng đều là vật cưỡi của thượng tiên. Đừng nói là không được bắt, ngay cả bứt một cọng lông, bạch hạc cũng sẽ không tha cho hắn.

Ở hồ Ngọc Đới thiếu vài con cá chép vàng, Lý Dư cũng sẽ không để ý. Nhưng hạc tiên trên núi Thanh Vân thì tuyệt đối không được đụng vào, chỉ có thể nói kiếp thú cũng có số mệnh không giống nhau.

Đường Kiếp vắt óc suy nghĩ cũng không tìm được biện pháp, cuối cùng tìm đến Thủy phu nhân thỉnh giáo, mới bừng tỉnh. Kính nhờ Thủy phu nhân làm dùng nó làm cho mình một cây bút, bất kể là chế bùa hay bày trận, hiệu quả đều rất tốt.

Lúc này hắn bày trận đồ ra, trận đồ kia như một tờ giấy trắng. Thoạt nhìn cũng không có vật gì, chỉ duy nhất ở góc trên cùng bên phải có chút hào quang, giống như khay đựng thuốc màu, phát ra đủ các loại màu sắc, chính là các vật liệu bố trí trận đồ được bày trước trong đó.

Đường Kiếp chấm bút vào khay đựng thuốc màu, bút không rời trận, thuận tay vẽ ra, một trận đạo hiện lên trên giấy.

Bày trận như vẽ tranh.

Cùng với tiếng sột xoạt của bút lông, nét mực tung hoành trên Diễn Trận Đồ, trận vân dầy đặc, một trận đồ ký ức nho nhỏ đã được hình thành.

Đường Kiếp hạ bút viết như bay, tùy ý viết, càng viết càng say mê.

Tạ Phong Đường đang chờ đợi bên ngoài, mình ở bên trong bày trận trộm nghệ. Nếu bây giờ Tạ Phong Đường đột nhiên xông vào, thấy cảnh này, dù không giết hắn thì cũng sẽ thu hồi cơ hội truyền pháp lần này của hắn.

Nhưng mà lúc này Đường Kiếp không hề sợ hãi, ngược lại dưới sự cẳng thẳng cao độ, tinh thần cảm thấy kích thích, hạ bút lại càng nhanh, mỗi một đường bút đều như đã học thuộc từ lâu, không hề có nửa điểm sai sót.

Mặc dù là lúc bình thường khi bày trận, Đường Kiếp cũng không nghĩ rằng mình sẽ có lúc tiêu sái thế này. Không ngờ tới tại đây dưới áp lực nặng nề, Đường Kiếp trong lúc vô tình đã tiến vào cảnh giới tâm không tạp niệm, mặc dù chưa hiểu rõ am ty và dương gian, nhưng không thể nghi ngờ rằng hắn đã tiến được một bước lớn.

Chỉ có điều Đường Kiếp giờ phút này cũng không để ý tới, tất cả tinh lực đều tập trung trên việc bố trí pháp trận. Động tác càng ngày càng nhanh, càng lúc càng tự nhiên.

Cuối cùng, theo ngòi bút vung lên, dùng lực ấn lên vị trí trung tâm của trận đồ.

Điểm nhãn.

Vẽ trận điểm nhãn, pháp trận đã hình thành.

Một đạo linh quang lao ra khỏi trận đồ, mở rộng ra, ghi hết hình ảnh trong không trung lại.

- Phù.

Đường Kiếp thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng xong rồi.

Có trận pháp ký ức này, thì rất nhiều pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển đều bị mình nhớ hết, đến lúc đó có thể từ từ mà lựa chọn.

Đáng tiếc trận đồ này có hạn, không thể so sánh với trận pháp ký ức thoogn thường, chung quy vẫn không thể ghi chép lại toàn bộ, tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không để cho Tạ Phong Đường bên ngoài phát hiện.

Kỳ thật lúc này Thiên Nhất cửu tầng linh quanh bao phủ, cho dù là ở bên ngoài núi Thanh Vân đều nhìn thấy.

Chỉ có điều đây cũng là truyền pháp, nên tất nhiên sẽ có hiện tượng như vậy.

Giống như Tụ Linh Trận được Đường Kiếp giấu ở ngoài Đào Nhiên Cư, hôm nay truyền pháp trận ở Thiên Nhất cửu tầng cũng đã che đậy được trận pháp ký ức nho nhỏ này.

Một lúc lâu sau, Tạ Phong Đường tiến vào, nhìn thấy Đường Kiếp đang ngồi dưới đất vắt óc suy nghĩ.

Ông ta phất tay, hào quang của kiếm điển tản mất.

Tạ Phong Đường nhìn vào Đường Kiếp: - Thế nào? Có học xong một loại trong đó?

Đường Kiếp vẻ mặt đau khổ.

Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, Tạ Phong Đường mỉm cười: - Nếu như không thể lĩnh ngộ, cũng không có cách nào khác, trong phái có quy định, cuối cùng vần phải có cống hiến

Ông ta còn chưa dứt lời, Đường Kiếp đã nói: - Ôi, đệ tử vô dụng, chỉ lĩnh ngộ được ba môn pháp thuật, còn một loại chỉ miễn cưỡng ghi nhớ, nhưng chắc là không thành.

- Cáicái gì? Ba môn?

Tạ Phong Đường hoàn toàn đờ người ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play