Thư Danh Dương cảm thấy lúng túng cúi thấp đầu.
Gã tự khoe rằng tương lai muốn cứu giúp cả thiên hạ, luôn cảm thấy việc gian lận là trơ trẽn, lại bị Liễu Hồng Yên vừa nhõng nhẽo lại ngang ngạnh đòi hỏi, cuối cùng cũng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ vì việc làm này.
Đường Kiếp lại cười nói: - Vậy Thư huynh nên cảm tạ ta mới đúng, có cơ hiệu biểu hiện trước mặt giai nhân.
Câu nói của hắn nhằm hóa giải sự xấu hổ của Thư Danh Dương, đồng thời cũng đem việc Liễu Hồng Yên oán hận mình nhẹ nhàng nói ra. Bình Tĩnh Nguyệt cười nói: - Xem cái miệng người nói kia, tuy nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều nắm chắc là sẽ thông qua
Nàng kéo dài giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Thái Quận Dương lướt qua.
Thái Quân Dương ho khan một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác coi như không nhìn thấy, hiển nhiên là kỳ thi lần này gã không có làm tốt.
Trong bốn người này, cũng chỉ có gã là không nắm chắc nhất, nên buồn bực không thôi.
Đường Kiếp nói: - Vậy không biết Thích Thiếu Danh và An Như Mộng thì thế nào? Đề tài này của hắn khiến cho mọi người hứng thú, nhất thời đều đoán xem hai vị tân thiện chi kiêu tử làm bài như thế nào.
Liễu Hồng Yên nói: - Ta lúc vừa đến nhìn thấy bọn họ, bộ dáng như là tự tin sẽ thông qua.
Vì thế mọi người cùng nhau cất tiếng thở dài.
Bộ dạng không chút che dấu hâm mộ và ghen tị, khiến cho mọi người cùng bật cười.
Mọi người tùy hứng tán gẫu một lát, cũng không biết ai đột nhiên đưa ra đề nghị: - Kỳ thi cũng đã kết thúc rồi, không bằng chúng ta nhân cơ hội đi ra ngoài chơi một ngày thế nào? Từ lúc vào học viện đến nay đã nửa năm, còn chưa từng đi tới thành Vạn Tuyền đâu.
- Được đó, được đó. Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành.
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, ở học viện khổ tu nửa năm, cũng sắp không chịu nổi rồi.
Đường Kiếp thì lại có chút do dự, dù sao với hắn mà nói, rời khỏi học viện chẳng khác nào rời khỏi sự bảo hộ.
Thái Quận Dương túm lấy tay hắn nói: - Chỉ có ngươi là kẻ do dự nhất, có tu luyện thêm một ngày ngươi cũng không đuổi kịp Thích Thiếu Danh, không tu luyện một ngày cũng không cần lo lắng bị người khác đuổi kịp. Ngày tháng ở học viện, còn dài lắm.
Thấy gã nhiệt tình như vậy, Đường Kiếp cũng chỉ có thể đáp ứng: - Vậy thì ta đồng ý, nhưng nếu đi chơi, không bằng nhiều người đi cùng, hay là gọi toàn bộ xã viên Tiêu Dao Xã đi cùng, thế nào?
Bình Tĩnh Nguyệt có chút phiền não nói: - Quá nhiều người thì có chút bất tiện.
Đường Kiếp cười nói: - Ngươi dù sao cũng là xã trưởng, không thể chỉ nghĩ đến vài bằng hữu quanh mình, cũng phải chiếu cố các xã viên mới được.
Bình Tĩnh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: - Coi như ngươi có lý, nếu đã như thế, thì ngày mai toàn thể cùng đi thành Vạn Tuyền.
Đúng lúc này Vệ Thiên Xung vội vàng chạy tới, hô lớn: - Các ngươi muốn đi đâu, ta cũng muốn đi.
Đường Kiếp lập tức không còn gì để nói, quay đầu lại nhìn mọi người, đám người Thư Danh Dương cũng cười.
Cuối cùng vẫn là Bình Tĩnh Nguyệt nói: - Vậy dẫn gã đi cùng đi.
- Nếu vậy có chút không thích hợp đấy? Đường Kiếp nói:
- Dù sao cũng là hoạt động của xã viên.
- Vậy để gã gia nhập là được. Liễu Hồng Yên trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả thành viên của Tiêu Dao xã đều tập hợp ở bến tàu dưới chân núi, tự có thuyền đến đón bọn họ.
Đi tới điểm tập hợp mới biết, học tử lựa chọn ngày hôm nay ra ngoài đi du ngoạn không ít, không phải chỉ có một Tiêu Dao xã.
Đoán chừng cả nửa năm nay mọi người đều phải nín nhịn, không hẹn mà cùng nhau lựa chọn ngày nghỉ ngơi, đáng tiếc học viện không được cộng dồn ngày nghỉ, nếu không mọi người chắc chắn sẽ ở lại chơi thêm một vài ngày mới thỏa.
Đường Kiếp lên thuyền, nhìn thấy Liễu Hồng Yên và đám người Bình Tĩnh Nguyệt đã ở trên tàu ngoắc ngoắc tay với bọn họ. Liền cùng Vệ Thiên Xung và Thi Mộng đi qua đó, trong tay vẫn còn cầm một bông hoa nhỏ màu trắng.
Có học tử nhìn bông hoa trắng trong tay Đường Kiếp, cười nói: - Sao Đường huynh lại hái hoa mang đến vậy? Có ý định tặng cho vị giai nhân nào sao?
Đường Kiếp trả lời: - Lâm huynh hiểu lầm rồi, ta trên đường đến đây nhìn thấy đóa hoa này, phát hiện đóa hoa này có một tia linh khí, nếu dốc lòng chăm sóc, không chừng có thể được hồi đáp. Nghĩ vậy liền hái xuống, khi trở về còn phải mua cho nó một cái bình hoa.
Hắn vừa nói vậy, người kia nhìn đóa hoa, cảm nhận một chút, rồi gật đầu nói: - Cũng thực có chút linh khí.
Còn muốn cảm nhận kỹ lưỡng hơn, thì Đường Kiếp đã thu đóa hoa lại.
Bên này có người nhìn thấy Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp cùng đi đến, cũng cười nói: - Đường Kiếp, sao đi chơi mà còn dẫn theo hai tùy tùng đi cùng vậy?
Vệ Thiên Xung vội vàng hét lên: - Ta là thiếu gia của hắn, hắn là người hầu của ta. Vị học tử kia cũng hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Vệ Thiên Xung.
Đường Kiếp nhướng mày, vị học tử này tên là Hoa Dương, cũng là thành viên của Tiêu Dao xã, xuất thân từ thế gia vọng tộc.
Tiêu Dao xã bỏi vì là do Bình Tĩnh Nguyệt và Thư Danh Dương khởi xướng, cho nên phần lớn xã viên đều xuất thân bình thường, ít có thiếu gia quý tộc, Hoa Dương này chính là ngoại lệ. Nghe nói cũng là bởi vì ái mộ Bình Tĩnh Nguyệt, nên cố ý gia nhập. Chính vì nguyên nhân này, mà tất cả những kẻ qua lại thân thiết với Bình Tĩnh Nguyệt, trong mắt gã đều là kẻ địch.
Theo lý thì người qua lại thân thiết nhất với Bình Tĩnh Nguyệt, chính là Thái Quân Dương. Nhưng Thái Quân Dương Ngọc Môn bát chuyện, tu luyện thăng cấp nhanh không nói, mà trước lúc nhập học võ thuật cũng không tồi, là một trong những người thân thủ giỏi nhất trong những học tử năm nay. Gã không dám chọc vào Thái Quân Dương, nên cũng chỉ có thể đi trêu chọc Đường Kiếp.
Lúc này Hoa Dương rõ ràng là đang chọc ngoáy quan hệ giữa mình và Vệ Thiên Xung. Bởi vậy Đường Kiếp thản nhiên nói: - Thiếu gia nhà ta từ trước tới nay là người độ lượng, nghe nói nô bộc muốn đi du ngoạn, liền tới để đi cùng cho vui, coi như là cho Đường Kiếp ta chút thể diện. Về chuyện không phải là xã viên, Hoa huynh không cần phải lo lắng, ngày hôm qua thiếu gia nhà ta đã gia nhập rồi.
Hắn vừa nói vậy, Vệ Thiên Xung lập tức trở thành kẻ quan tâm nô bộc, là một thiếu gia nhân hậu. Ngược lại vô hình nói Hoa Dương vào hàng ngũ " nô bộc du ngoạn". Nghe thấy vậy, trong lòng Hoa Dương cực kỳ căm tức, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể hừ một tiếng rồi không để ý tới hắn nữa. Ngược lại Vệ Thiên Xung nghe xong lại cực hưng phấn, vụng trộm hỏi Đường Kiếp: - Ta thực sự tốt như vậy sao?
- Đường Kiếp cố nén không giơ chân đạp gã xuống hồ.
Con thuyền lướt trên mặt hồ, rất nhanh đã tới bờ bên kia, đám học tử đều nhao nhao lên bờ, khi bước trên mặt đất, dường như giống kẻ lữ khách trở về cố quốc vậy.
Một trận tuyết mua đông vừa mới ngừng rơi, lúc này Học Tử Lâm như được phủ trong sương trắng, mặt đất chỉ có một màu tuyết trắng.
Đám học tử lúc này mới phát hiện ra, đã tới mùa đông. Quay đầu nhìn lại, thấy hồ nước hơi gợn sóng, núi Thanh Vân vẫn xanh như cũ, bốn mùa đều như mùa xuân.
Chỉ cách nhau có một cái hồ, nhưng lại như hai thế giới khác hẳn nhau.
Lúc này bọn họ mới chính thức ý thức được, bọn họ kỳ thật đã không còn là phàm nhân từ lâu.
Thổn thức thương cảm chỉ trong nháy mắt, đám học tử rất nhanh phục hồi lại tâm trạng, đi về mục tiêu đã dự định
Xã viên Tiêu Dao xã phần lớn đều chưa đi du ngoạn thành Vạn Tuyền, bởi vậy nhất trí đến thành Vạn Tuyền xem một chút.
Trong đó có mười xã viên là dân địa phương thành Vạn Tuyền, phụ trách dẫn đường cho mọi người. Đạp trên tuyết lạnh, đi khắp các danh lam thắng cảnh thành Vạn Tuyền.
Tuy chỉ mặc áo đơn mỏng, ở dưới trời đông giá rét, nhưng đám học tử cũng không cảm thấy lạnh lắm. Các học tử đều đã có thể hấp thu linh khí cho bản thân, nên thể chất mọi người đều lặng lẽ có biến đổi.
- Phía trước chính là đê Phi Tuyết nổi tiếng nhất thành Vạn Tuyền. Trên con đê dài trồng vô số tùng bách, mỗi khi đông tới, đại tuyết rơi xuống, gió thổi qua, cả không gian ngập trong phấn tuyết, lại thêm cảnh đẹp trên đê, nên nơi này liền có mỹ danh là đê Phi Tuyết, cũng chính là một trong mười cảnh đẹp nhất thành Vạn Tuyền. Học tử phụ trách làm "hướng dẫn viên du lịch" chậm rãi nói. Để chứng thực cho lời nói của mình, còn đánh ra một đạo linh khí, khiến cho khoảng tuyết phía trước bị chấn động. Cả không gian ngập trong sương tuyết, giống như phấn tuyết từ từ bay xuống, thật đẹp mắt.
Mọi người cùng nhau đứng trong mưa tuyết, nhìn ngắm nơi này một màu trắng xóa, không hẹn mà cùng nhau phát động linh khí, nâng các khối tuyết lên, chậm rãi xoay tròn trên không trung, tạo ra cảnh kỳ quan mỹ lệ không sao tả xiết.
- Này Hướng dẫn viên du lịch cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc: - Để cho sương tuyết rơi vào người, mới cảm thụ được thú vị, các ngươi làm như thế này còn tính gì nữa?
Liễu Hồng Yên cười đáp: - Ta lại cảm thấy như thế này mới thú vị. Nàng ta nói xong duỗi tay ra, trong lòng bàn tay có một làn gió bay ra, hướng về phía trước cuộn lại, kéo những bông tuyết bay theo.
Sau đó Liễu Hồng Yên miết ngón tay, những bông tuyết bị nàng cuộn thành một khối, chỉ vào về phía Thư Danh Dương bên cạnh: - Đỡ lấy.
Quả cầu tuyết kia hướng về phía Thư Danh Dương đánh tới, tốc độ không phải là nhanh, mà là nhẹ nhàng bay qua.
Thư Danh Dương nhấc tay lên, quyển sách đã che trước mặt, quả cầu tuyết kia trên không trung uốn cong một cái, lại đánh về phía Đường Kiếp. Đường Kiếp đưa tay ra, ngón tay lắc lắc giống như vẽ vân tay chỉ về phía quả cầu tuyết, một đạo chỉ phong được đánh ra, chính là châm Nguyên Khí.
Không ngờ tới quả cầu tuyết kia nhanh nhẹn vô cùng, đột nhiên tăng tốc, vòng một cái trên không trung liền tránh được, sau đó lại bay ngược về phía Thái Quân Dương. Thái Quân Dương cười ha hả, cũng không thấy gã có động tác gì, thẳng tới khi quả cầu tuyết gần lao vào người, đột nhiên rút kiếm chém một kiếm vào quả cầu, quả cầu tuyết vỡ tan thành từng bông tuyết.
Liễu Hồng Yên không nghĩ gã sẽ dùng đến chiêu đó, hung hăng trừng mắt nhìn gã, hai tay đẩy ra, đám sương tuyết đang bay toán loạn lại hướng về mọi người. Vì thế mọi người đang cùng nhau hị ha cười lớn, ở trên đê bắt đầu trêu đùa nhau ầm ĩ.
Cũng may thời tiết mùa đông giá rét, du khách không nhiều lắm, thi thoảng có một vài người, nhìn thấy một đám người mặc bạch y dài, biết là học tử của học viện Tẩy Nguyệt. Cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ đứng từ đằng xa chỉ trỏ, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Sau một hồi náo loạn, Liễu Hồng Yên mới cười nói: - Được rồi được rồi, đừng có náo loạn nữa, các ngươi nhìn xem Chí Nguyên sắp khóc rồi.
Vị hướng dẫn viên du lịch tên Dương Chí Nguyên, nhìn mọi người không chút coi trọng "công việc" của gã, tỏ ra bất đắc dĩ, vẻ mặt ủ rũ.
Vẫn là Bình Tĩnh Nguyệt nói: - Ai da, nói cũng thật kỳ quái. Vốn tưởng rằng vào học viện sau này sẽ buồn muốn chết, mỗi ngày chỉ biết tu luyện tu luyện, muốn chơi đùa vui vẻ một lần cũng không dễ dàng. Thật vất vả mới được đi chơi, sao lại cảm thấy không thú vị bằng pháp thuật nhà mình vậy?
- Đúng vậy.
- Đúng vậy.
Mọi người đều rối rít đồng tình.
Chuyến du ngoạn này, mặc dù khiến cho mọi người vui vẻ, nhưng đối với cảnh đẹp ở đây lại không hề có cảm giác. Mọi người trêu đùa chọc ghẹo nhau, nhưng phần lớn vẫn là thảo luận các vấn đề tu luyện, cảm giác không giống như đi du ngoạn, chỉ giống như thay đổi địa điểm học tập mà thôi.
Ngay cả Liễu Hồng Yên nghe xong lời này cũng hất cằm lên: - Đúng vậy, chuyện này đúng thật kỳ quái. Trước kia ta thích nhất là ném tuyết đấy, sao lần này lại không hề có hứng thú vậy?
- Ngươi mà không có hứng thú? Chính ngươi là người huyên náo nhất còn gì. Thư Danh Dương trừng mắt nhìn nàng ta.
Đường Kiếp cười nói: - Bởi vì chúng ta vốn không còn thuộc về nơi này nữa.
- Chúng ta không còn thuộc về nơi này? Mọi người cùng nhìn Đường Kiếp.
- Đúng vậy, chúng ta không còn thuộc về nơi này nữa. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Hôm nay, chúng ta còn có thể đứng ở đây, cùng ngắm cảnh tuyết, lúc này hứng trí, cùng nhau vui đùa ầm ĩ một chút. Tương lai, tu vi của chúng ta cao, nghĩ đến điều này cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa.
- Vì sao?
- Bởi vì chúng ta không còn là phàm nhân nữa rồi. Không cần biết các người thích hay không thích, thừa nhận hoặc không thừa nhận, nhưng chúng ta càng ngày càng không giống phàm nhân nữa. Những người phàm tục mộng ước, đối với chúng ta dần trở thành những thứ dễ như trở bàn tay. Ví dụ như cảnh tuyết mùa đông, trong tương lai chúng ta muốn mùa động có mùa đông, muốn mùa hạ có mùa hạ. Giống như núi Thanh Vân, bốn mùa đều là mùa xuân. Nếu như muốn, bốn mùa đều có thể là mùa đông đấy. Tỷ như những vật ngoài thân mà phàm nhân theo đuổi, trong số chúng ta, còn có mấy người để những thứ đó vào mắt? Đã không còn theo đuổi, tự nhiên cũng sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa Chúng ta đang dần thoát khỏi thống khổ của phàm nhân, nhưng đồng thời cũng mất đi lạc thú của phàm nhân.
Mọi người nhất thời đều im lặng.
Hôm nay, mọi người là đồng môn thời niên thiếu, vẫn còn một chút hứng thú đi dạo trên con đê dài này, thưởng thức mùi vị cuộc sống, mặc sức tưởng tượng về tương lai sau này.
Đợi đến khi học thành tốt nghiệp, không, thậm chí không cần đến lúc đó, bọn họ ngay cả những hứng thú này cũng mất đi.
Khi đó, cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh, sẽ trở thành mục tiêu duy nhất mà mọi người theo đuổi.
Con đê dài này cũng sẽ trở thành kỷ niệm cuối cùng trong đời mà họ hoài niệm.
Nghĩ tới điểm này, mọi người đều có chút thổn thức.
Chỉ có Liễu Hồng Yên phì cười ra tiếng: - Chuyện này nghe chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng lẽ thứ mà người tu tiên chúng ta, theo đuổi không phải là vô dục vô cầu sao?
Đường Kiếp trả lời: - Nếu như đi đến cuối đường, sợ sẽ là như vậy, nhưng may mắn chính là, đi đến cuối đường rất khó.
- Nếu như ngươi nói, thì Tiên Lộ đằng đẵng, ngược lại không phải chuyện tốt? Bình Tĩnh Nguyệt cũng cảm thấy không còn gì để nói.
- Ít nhất nó cũng là thứ để cho chúng ta theo đuổi, ít nhất để cho chúng ta trong quá trình theo đuổi, còn cảm nhận được chút lạc thú thuộc về mình ví dụ như thế này. Đường Kiếp nói xong, giơ tay túm lấy một vốc tuyết, ném vào chiếc cổ trắng ngần của Bình Tỉnh Nguyệt.
Bình Tĩnh Nguyệt a một tiếng hét lên, lúc này mới phát hiện, cảm giác mà tuyết lạnh mang đến kích thích khác xa so với tưởng tượng, không khỏi cười nói: - Ngươi nói không sai, quả nhiên không còn đau khổ nữa, lạc thú cũng ít đi nhiều, tuy nhiên ngươi lại dám đánh lén bà cô, còn không nhận một chưởng Tâm Lôi của bản cô nương.
Tay đẩy ra, một đạo lôi quang từ trong lòng bàn tay bắn về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp ha hả cười tránh né, chạy vội về phía
- Đừng có chạy. Bình Tĩnh Nguyệt cũng phi thân lên phía trước bắt hắn. Đường Kiếp vội vàng phi thân nhảy lên cây đại thụ, Bình Tĩnh Nguyệt cũng không yếu thế lập tức đuổi theo sau. Những người khác thấy vậy, cũng cùng nhau hô hào, chạy theo góp vui, trên con đê dài mọi người đều vui vẻ huyên náo.
Đúng như lời Đường Kiếp nói, thân là kẻ tu luyện, lạc thú cũng không giống với phàm nhân, khiến cho bao nhiêu người qua đường kinh ngạc.
Đang lúc vui đùa, Liễu Hồng Yên đột nhiên dừng lại ồ lên một tiếng, nhìn sang một bên.
Mọi người theo ánh mắt nàng ta, nhìn về phía xa, chỉ thấy phía bên kia có một nữ tử đang đứng cạnh bờ sông, ngắm cảnh sông nước.
Nàng ta mặc một bộ y phục gấm màu hồng, cổ quàng khăn lông chồn trắng, chân đi giày hoa, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, mặt hoa da phấn, quyến rũ động lòng người. Trong tay cầm một cành hoa đào, nở rộ giữa mùa đông lạnh, trở thành điểm hồng duy nhất trong khung cảnh tuyết trắng, lộ vẻ chói mắt.
Cách đó không xa còn có một thiếu niên đang đứng, người mặc trường bào gấm màu trắng, mày kiếm mắt sáng, phong thần như ngọc, dưới hông đeo một thanh bảo kiếm rõ ràng không phải vũ khí phàm trần.
Gã đứng ở phía sau nữ tử, như đang nói gì đó với nàng, một lát sau lắc lắc đầu, rồi sau đó cùng nhau rời đi.
- Hai người này là Vệ Thiên Xung nhìn sắc mặt mọi người đều cổ quái, tò mò hỏi
Đường Kiếp trả lời: - Thích Thiếu Danh, An Như Mộng.
Cùng lúc đó, thiếu niên áo trắng phía xa cũng ngẩng đầu, hướng về đám học tử, ánh mắt cũng đang nhìn về đám người Đường Kiếp. Không biết do lời Đường Kiếp nói, hay là do sự xuất hiện đột ngột của Thích Thiếu Danh An Như Mộng, khiến cho một đám người Tiêu Dao xã đột nhiên không còn vui vẻ nữa.
Đi qua khỏi bờ đê dài, các học tử không tiếp tục du ngoạn nữa, mà đi tới một tửu điếm gần đó ăn cơm.
Chủ quán là người có ánh mắt tinh tường, vừa nhìn thấy quần áo liền biết là học tử của học viện Tây Nguyệt, vội vàng mời lên một gian phòng trang nhã trên tầng cao nhất.
Thái Quận Dương là người hào sảng nhất, tiệc rượu vừa mới bắt đầu liền dẫn đầu giơ chén rượu lên nói: - Nào, gặp nhau chính là có duyên, để chúng ta có thể trở thành đồng môn của nhau, trước cạn một chén.
- Cạn.
- Cạn.
- Cạn.
Tất cả các học tử cùng nhau cao giọng hô lên, ngay cả nữ học tử cũng đều lên tiếng hô, cùng nhau uống cạn rượu trong chén.
Theo chén rượu vào bụng, không khi rất nhanh liền trở nên náo nhiệt.
Thái Quận Dương không nghi ngờ trở thành người có tửu lượng tốt nhất, gã trời sinh hào phóng, tửu lượng cực lớn, một đám học tử đều bị một mình gã lần lượt làm cho say bí tỉ, bị người ta rót ba bốn lần rượu, gã cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Nếu không phải Đường Kiếp sống chết không đồng ý, thì Thái Quân Dương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.