Đêm đó Đường Kiếp tiếp tục nghiên cứu luyện tập Thiếu Hải Động Kim Quyết đồng thời không ngừng dùng nội tức thuật để tự kiểm tra thân thể, sự tấn công đối với cơ thể quá lớn, khó có thể thừa nhận.

Điều khiến người ta cảm thấy vui mừng chính là hắn phát hiện sự tình quả đúng như dự liệu của hắn, khí lực Tàng Tượng Kinh đem đến khiến khả năng tấn công đối với các kinh mạch bị thương của hắn được nâng cao rất nhiều.

Theo như những khổ đạo nhân giải đáp nghi vấn thì bình thường chỉ cần một lần ra rẽ, học sinh nhất định phải điều tức tĩnh dưỡng. Nhưng hắn hành công lặp đi lặp lại, phải thất bại hai ba lần mới có thể cảm nhận được kinh mạch chấn động. Còn về phần "huyết khí nhộn nhạo, linh tức tán loạn" theo như khổ đạo nhân nói thì phải làm sai đến sáu bảy lần mới cảm thấy huyết khí bốc lên nhưng linh tức lại vẫn ổn định.

Cho dù có dùng nội tức thuật để tra thì cũng không xác định được bất cứ hậu hoạn nào.

Nếu không như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thì sự tấn công nhận được lúc trước sẽ biến mất tăm rồi lại tiếp tục.

Điều này khiến thời gian để hắn tu luyện nhiều hơn gấp đôi người khác, cuối cùng cũng thành công đẩy khí kình đến Thiếu Hải, tản ra toàn thân, hoàn thành vòng tuần hoàn thứ nhất, cũng là vòng tuần hoàn Thủ Thiếu Âm Chủ Kinh quan trọng nhất, phức tạp nhất, khó khăn nhất.

Tuy còn xa mới hoàn thành được toàn bộ đại chu thiên nhưng cũng đã tiến cảnh rất nhanh rồi.

Đường Kiếp cũng biết con đường tu luyện rất vất vả, riêng việc chế tạo một linh không khí tuyền đã phải hao tốn rất nhiều công phu luyện tập thành thục, muốn dựa vào khí tuyền này để không ngừng khai phá và mở rộng linh không lại không biết phải mất bao nhiêu tâm lực nữa.

Phải biết rằng Đạo Linh Không mới được hình thành nhưng phải nạp mười giọt linh dịch, trăm giọt linh tuyền, ngàn giọt linh hồ, vạn giọt linh hải, mỗi lần đều tăng gấp mười lần, mà số lượng của linh dịch đại diện cho số lượng linh lực còn dự trữ, nói cơ bản chính là thi pháp pháp lực cần thiết.

Đợi đến khi lần hành công sau chấm dứt thì Đường Kiếp đã luyện đến mức toàn thân đau nhức, cuối cùng thu công lại thấy trời đã sáng, sắp đến thời gian lên lớp. Đúng là tu tiên không kể ngày tháng, thời gian này quả thực trôi quá nhanh.

Cũng may hắn không buồn ngủ, bản thân tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất, nếu như cứ ở trong tuần hoàn linh khí, cho dù mấy tháng không ngủ cũng không sao.

Bước ra khỏi phòng, Đường Kiếp nhìn cái ao nước kia, chỉ thấy những con cá con vô sự, chỉ có hai con cá chép đuôi vàng là lớn hơn nhiều.

Đường Kiếp thấy vậy thì ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tác dụng của vẩy cá màu vàng này.

Nó có chứa tinh hoa huyết nhục của đại yêu Lý Dư.

Đường Kiếp không thể trực tiếp hấp thu những tinh hoa huyết nhục này nhưng đồng loại của nó lại có thể làm được điều đó.

Đây đúng là chuyện tốt.

Nếu như một đuôi cá muốn lớn lên thì cần một thời gian dài, nếu muốn thịt của nó giàu linh tính thì phải cho ăn các loại dược vật, cũng khá tốn kém, như con linh ngư thiên vị hiên được bán ra, không nói đến giá chợ đen, ngay giá cả bình thường cũng phải năm đến mười linh tiền, mà đây đều là cá nhỏ.

Có con ngư lân này, chỉ cần vài ngày là có thể sinh ra một con cá chép vàng, hiệu quả của một con cá không kém hơn một bình linh đan bổ khí bao nhiêu mà còn có thể bổ máu dưỡng thịt, cường thân kiện thể.

Nếu lấy nó để bổ trợ việc tu luyện thì chẳng khác gì được ăn linh đan diệu dược.

Lý Dư là đại yêu biến hình, tinh hoa huyết nhục chứa trong một mẩu vây cá e là có tạo ra mười mấy đại linh ngư cũng không thành vấn đề.

Đây mới chính là tác dụng thực sự của món bảo bối này.

Buổi tối hôm ấy, Đường Kiếp nướng một Kim Lân ăn, khi hành khí phát hiện quả nhiên khí kình hùng mạnh, thế là buổi tối hắn làm một hơi hoàn thành luôn bốn vòng tuần hoàn nhỏ.

Thêm hai ngày nữa, Đường Kiếp dần dần thành thục việc khống chế linh khí, cuối cùng hoàn thành một đại chu thiên trong năm ngày.

Đây là lần đầu tiên hắn không phát huy Tàng Tượng Kinh, tốc độ đó đã là đương đối nhanh rồi.

Sau chuyện này Đường Kiếp biết được rằng trước hắn cũng có năm mươi người đã hoàn thành xong đại chu thiên thứ nhất. Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, bản thân hắn có cá chép vàng bổ trợ, có Tàng Tượng Kinh làm cơ sở mà sao khổ luyện không ngừng vẫn không vào nổi top 50 người chứ?

Nhưng sau đó hắn cũng hiểu rằng điều này cũng có quan hệ với tâm pháp, Thiếu Hải Động Kim Quyết của hắn vốn đã là một môn công pháp phức tạp khó luyện nhất, một đại chu thiên của hắn phải bỏ ra nhiều công sức hơn so với người khác.

Hơn nữa năm mươi người kia cũng có nhiều người có cơ sở của gia tộc vững vàng, lại có linh dược bổ trợ, hiệu quả chưa chắc đã kém cá chép vàng, so ra thì hắn cũng chỉ là thiếu căn cơ của Tàng Tượng Kinh, thiên phú cũng kém hơn họ rất nhiều, đến sự chênh lệch của Tàng Tượng Kinh cũng bị san bằng đi nhiều, hơn nữa công pháp dễ luyện, vậy nên họ nhanh hơn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù vậy thì trong 1500 học sinh cũng chỉ có năm mươi người này là nhanh hơn một bậc so với hắn thôi.

Người có thể có tốc độ tu luyện thắng hắn về mặt kinh pháp chỉ có một.

Cậu ta tên là Thích Thiếu Danh.

Ngọc Môn Cửu Chuyển Thích Thiếu Danh.

Những ngày tiếp theo, ngày nào Đường Kiếp cũng đi học, ngoài việc thỉnh thoảng phải chăm sóc Vệ Thiên Xung một chút ra, thời gian còn lại hắn đều tu luyện ở Đào Nhiên Cư.

Thực ra học viện Tẩy Nguyệt ngoài hơi nhiều quy củ, chấp hành hơi nghiêm ngặt ra thì vẫn tương đối tự do trên nhiều phương diện. Dù sao tu luyện cũng là chuyện rất riêng tư, học viện ngoài những chỉ điểm bình thường ra thì còn phải cung cấp đủ thời gian tìm tòi cho mọi người.

Do mới tu luyện công pháp, hơn nữa lại lên một cỗ kình mới nên mọi người đều rất cố gắng trong giai đoạn mở đầu, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng rất biết điều, ngày nào cũng luyện tập chăm chỉ, rảnh ra là nghiên cứu nghệ thuật khắc gỗ, thậm chí còn chủ động bỏ cả kì nghỉ duy nhất của một tháng. Điều này khiến Đường Kiếp cảm thấy rất hài lòng.

Đây cũng là giai đoạn yên bình nhất giữa các học sinh trong học viện Tẩy Nguyệt sự uy nghiêm của quy củ vẫn y như cũ, còn không đủ sức để cạnh tranh nhau.

Đường Kiếp sau khi có được vẩy cá, nương theo căn cơ của Tàng Tượng Kinh mà tiến bộ rất nhanh, cuối cùng đến ngày thứ hai mươi mốt thì hắn chính thức hoàn thành việc mở linh không, đạt được linh nhãn.

Về phần cái vẩy cá kia, Đường Kiếp lấy nó tạo ra hai mươi con cá chép lớn tràn đầy linh tính, hắn ăn ba con, bảy con còn lại thì chuẩn bị đem bán để mua một bình linh dược tốt thực sự cho nhị lão Ngô gia.

Tiếc rằng tinh hoa huyết nhục trong cái vẩy cá kia đến hiện giờ cũng đã tiêu hao hết, hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.

Dù vậy nhưng Đường Kiếp cũng cảm thấy được lợi lớn, phải biết rằng giá trị của cái vẩy cá này ít nhất cũng phải 1400 linh tiền trở lên.

Bản thân mình vất vả vừa bán chỗ ngồi vừa bán linh thực mà cũng không kiếm được bốn mươi linh tiền, người ta tùy tiện đưa ra đã hơn một ngàn, đúng là "ngưu nhân chỉ mất một cọng lông nhưng phàm nhân phải mất mười năm", người quyết đoán vẫn phải ôm đùi nịnh hót mới có tiền đồ được.

Lúc này, số người đã hoàn thành việc mở linh nhãn cũng không quá khoảng năm mươi người, hầu hết mọi người còn chưa mở nổi một nửa linh nhãn, một số ít còn lại vừa mới hoàn thành một đại chu thiên không lâu.

Người thông minh nếu đến hiện giờ vẫn chưa hoàn thành một đại chu thiên thì tốt nhất là nên sớm thôi học đi.

Nghiêm khắc mà nói chỉ có mở được linh nhãn mới được coi là chính thức bước vào Linh Đài Cảnh, trước đó cùng lắm chỉ là tu luyện tư cách, chưa được coi là tu luyện chân chính.

Sau khi mở được linh nhãn, cuối cùng Đường Kiếp cũng có thể thử ngưng khí thành dịch.

Ngưng khí thành dịch có chút khác so với mở linh không.

Cùng là cần tuần hoàn linh khí trong cơ thể nhưng mục đích chủ yếu là ngưng khí thành dịch.

Linh khí vào từ ngọc môn rồi quy về tâm mạch, sau đó chạy về tim, đến Thiếu Hải tụ khí, lấy luyện pháp để biến đổi khí, ngưng lại thành dịch, rớt xuống linh nhãn, dự trữ tại linh không, gọi là tiểu chu thiên.

Cái này khác với đại chu thiên vì tiểu chu thiên chỉ là ngưng khí thành dịch làm động lực tiến hành, không cần tẩm bổ chư mạch, không giống với đại chu thiên phải đi qua mười hai vòng tuần hoàn, tốn thời gian và công sức. Tuy chỉ là một vòng tuần hoàn nhỏ nhưng cũng rất phức tạp, cần người tu luyện phải luyện tập chăm chỉ.

Đại chu thiên và tiểu chu thiên có thể nói là yêu cầu khả năng cơ bản nhất của người tu luyện.

Dùng một ví dụ đơn giản để hình dung thì đại chu thiên là nâng cao cấp bậc, nâng MP lên hạn mức cao nhất còn sự vận hành của tiểu chu thiên chính là nâng cao MP khôi phục tốc độ.

Với cùng một tư chất ngang nhau, khi hai người tác chiến với nhau, ai vận hành tiểu chu thiên nhanh hơn thì khả năng hồi phục linh khí của người đó càng mạnh hơn.

Tại sao Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết của Vệ Thiên Xung lại "sinh sôi không ngừng, hậu kình liên miên" đây?

Nói trắng ra thì là do phương thức vận hành tiểu chu thiên của nó đơn giản nhất.

Vận hành đơn giản thì tốc độ vận hành cũng nhanh, khả năng hồi phục đương nhiên cũng tương đối mạnh.

Đương nhiên khi giới thiệu công pháp người ta sẽ không nói "công pháp này rất đơn giản" mà sẽ nói "đặc điểm của công pháp này là sinh sôi không ngừng, hậu kình liên miên", giống như khi bán hàng anh sẽ không nói là "hàng hóa của chúng tôi có chất lượng kém" mà sẽ nói là "hàng của chúng tôi rất rẻ".

Vì vậy cụm từ "sinh sôi nảy nở, hậu kình liên miên" gần như đã trở thành đại danh từ của công pháp đơn giản nhất ở Tu Tiên giới, giống như "năm ngoái tôi đã mua một cái đồng hồ" và "ha ha".

Đương nhiên cũng không thiếu một số công pháp hậu kình không tệ mà uy lực cũng mạnh, nhưng cũng chẳng khác gì "mua đồng hồ" và "ha ha" cả, tiền giả đè đầu tiền thật, đã sớm khó mà phân biệt rồi.

Người tu tiên có yêu cầu rất cao đối với tốc độ vận hành của tiểu chu thiên. Đối với một người tu tiên mạnh mẽ thực sự thì việc hoàn thành một tiểu chu thiên hẳn cũng vô cùng dễ dàng, chỉ có khả năng khôi phục mạnh mẽ như vậy thì mới đảm bảo được việc duy trì chiến lực khi đánh nhau lâu dài.

Chính vì vậy mà Linh Đài Cảnh cũng được gọi là Chu Thiên Cảnh. Thổ Nạp Kỳ và Luyện Khí Kỳ đều chỉ việc áp dụng hai loại chu thiên với linh khí.

Đối với người có thiên phú mà nói thì đây chính là điểm thể hiện sự khác biệt của thiên phú rõ ràng nhất.

Khi tu luyện đại chu thiên, thiên phú cao thì càng dễ dàng cảm nhận được khí tuyền, càng dễ nắm chắc.

Mà khi sử dụng tiểu chu thiên, cùng là một vòng tuần hoàn, người khác có thể chỉ ngưng tụ được hai, ba giọt linh dịch nhưng Ngọc Môn Cửu Chuyển lại có thể ngưng tụ được mười giọt trong một lần, chẳng có cách nào khác, là do vòi nước vặn lớn mà.

Lúc này Đường Kiếp dựa theo cách điều hòa hơi thở pháp môn nhưng vẫn gặp khó khăn giống như trước kia.

Cũng may đây chỉ là một vòng tuần hoàn đơn, qua nửa đêm, cuối cùng cũng hoàn thành được tiểu chu thiên đầu tiên, linh khí hóa dịch, nhỏ vào linh nhãn rồi dự trữ tại linh không.

Cảm nhận tỉ mỉ một chút, Đường Kiếp biết lần ngưng khí thành dịch đầu tiên của hắn chỉ ngưng tụ được hai giọt linh dịch. Đây không phải do tư chất của hắn không tốt mà là do hắn đã quá chú trọng đến tốc độ và sự hoàn thành trong quá trình ngưng khí thành dịch dẫn đến việc hao tổn quá nhiều, nhưng chỉ cần tu luyện chân chính là có thể càng hiệu quả hơn. Với thiên phú của hắn đáng lẽ phải ngưng tụ được khoảng năm giọt một lần mới phải, vừa hay tương ứng với ngọc môn.

Linh nhãn vừa hoàn thành chỉ có thể chứa được mười giọt linh dịch nhưng tóm lại là đã có pháp lực, có thể dùng để thi triển một số tiểu pháp thuật.

Nghĩ đến việc phải mở linh nhãn đến linh tuyền thì vẫn còn xa lắm, Đường Kiếp cũng không thấy ngại khi tìm môn tiểu pháp thuật học một chút.

Trên thực tế tuyệt đại đa số học sinh khi đến bước này đều nghĩ đến việc tu luyện pháp thuật, dù sao giống như Thiếu Hải Động Kim Quyết, những pháp quyết cơ bản cũng là tự tu luyện, đồng thời cũng không có tác dụng bên ngoài, nếu muốn có được các năng lực thực sự thì còn phải học pháp thuật đối ứng nữa.

Đương nhiên cũng có học sinh hướng đến cảnh giới trước, không cầu chiến đấu, bỏ tất cả các tu luyện pháp thuật và sự thành thạo đối với tiểu chu thiên mà chuyên tâm mở rộng linh không, nâng cao cảnh giới tu vi.

Nhưng như những thượng sư đã nói, tu luyện không thể một lần là xong, cho dù dùng tất cả thời gian để nâng cao cảnh giới thì tốc độ của những người này cũng chưa chắc có thể nhanh hơn được bao nhiêu so với những người luyện pháp thuật.

Dù sao đại chu thiên cũng phải hoàn thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh mới có hiệu quả.

Chính vì vậy mà việc vận hành ba vòng rưỡi hay ba vòng trong một đêm cũng không có gì khác nhau. Nếu như thời gian không đủ thì tiếp tục tu luyện cũng chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng luyện pháp thuật.

Hơn nữa tu hành pháp thuật cũng có thể nâng cao cảm ngộ đối với tu hành, hơn nữa cho dù pháp thuật cấp thấp thì đó cũng là cơ sở cho những pháp thuật cấp cao. Hiện giờ học tập cũng là đặt nền móng cho tương lai, vậy nên học tập là điều rất cần thiết.

Đối với Đường Kiếp mà nói thì hắn càng có một lí do vô cùng quan trọng để hắn phải nhanh chóng nắm vững một số pháp thuật có thể dùng trong chiến đấu.

Lại thêm hơn hai mươi ngày nữa.

Ngày hôm nay lên lớp xong Đường Kiếp lại đến Thiên Nhất Các một chuyến.

Thiên Nhất Các là Tàng kinh các của học viện Tẩy Nguyệt, có tổng cộng chín tầng, bốn tầng dưới là thuật thư, bốn tầng trên là pháp thư nhưng lại không có công pháp cấp thần thông. Đó là thứ mà những người Thiên Tâm đỉnhh cao mới có thể học được, học viện Tẩy Nguyệt không cần phải có.

Tầng cao nhất của Thiên Nhất Các là phần cơ sở của trấn phái bảo điển Tử Ngọc Tâm Pháp và phần pháp thuật của Thần Tiêu Kiếm Điển của Tẩy Nguyệt phái.

Học sinh sau khi thụ nghiệp, một khi mở được linh nhãn thì có thể tự đến Thiên Nhất Các lĩnh thuật thư, từ cảnh đến bậc, tự đối ứng đến thẳng tầng tám, cũng chính là đỉnh cao Thoát Phàm. Đây cũng là đỉnh cao nhất mà các học sinh của học viện Tẩy Nguyệt có thể đạt được trên lí luận trong mười năm tu hành nhưng mấy trăm năm qua cũng chưa từng xuất hiện ai.

Mỗi học sinh sau khi thăng bậc một lần chỉ được lĩnh một quyển, muốn nhận được nhiều hơn thì phải tự mình bỏ tiền ra, nhưng vẫn được miễn phí khi học các pháp thuật bậc cao.

Về phần tầng thứ chín thì cũng chỉ có học sinh được học viện Tẩy Nguyệt coi trọng mới có thể đặt chân vào lĩnh.

Mức coi trọng này dùng một câu là có thể khái quát được.

"Trở thành đệ tử chưa chắc đã có thể vào tầng thứ chín nhưng đặt chân vào tầng thứ chín thì nhất định sẽ thành đệ tử".

Lúc trước Cố Trường Thanh nói chúng ta không học Tử Ngọc Tâm Pháp, Thần Tiêu Kiếm Điểm, chỉ học những thứ bình thường. Mấy lời này cũng chỉ nói để đó mà thôi, cho dù ông ta muốn học trộm thì cũng khó hơn lên trời.

Hiện giờ bước vào Thiên Nhất Các, Đường Kiếp nhìn tầng chín trên đỉnh một lúc rồi mới đến trước các.

Học sinh giữ các nhìn thấy Đường Kiếp thì nhướn mày: - Mở được linh nhãn rồi hả?

Nhập học đã được nửa tháng, hiện giờ số học sinh hoàn thành khai nhãn đã là hơn ba trăm người, lúc này Đường Kiếp đến vẫn đứng ở hàng đầu nhưng cũng không có vẻ gì đặc biệt nổi bật.

- Vâng, sư huynh, đệ vừa hoàn thành ngày hôm qua, hôm nay đến đây xem có linh thuật gì thích hợp hay không. Đường Kiếp nói xong đã đưa thẻ tích điểm ra. Thứ này cũng là bằng chứng để lĩnh sách, sau khi sử dụng cũng coi như sách của giai đoạn này đã được lĩnh.

Học sinh kia gật gật đầu: - Coi như không tệ, nhớ là chỉ được chọn một quyển thôi đấy.

- Vâng, xin hỏi sư huynh, nếu muốn mua một quyển thì cần bao nhiêu linh tiền vậy?

- Ngươi muốn học mấy loại linh thuật? Học sinh kia hơi giật mình: - Hiện giờ linh nhãn của ngươi mới mở, một loại linh thuật cũng đủ tu hành rồi, cẩn thận tham thì thâm đấy.

Đường Kiếp cười nói: - Đa tạ sư huynh quan tâm, ta chỉ hỏi thôi mà

Học sinh kia trả lời: - Tuy tâm pháp tầng một chủ yếu những người mới nhập linh đài có thể học, uy lực không lớn nhưng giá cũng không rẻ, mỗi quyển cũng phải cần hai mươi linh tiền, hơn nữa cho dù có học được thì cũng không được truyền ra ngoài.

- Ta biết rồi, đa tạ sư huynh! Đường Kiếp nói xong liền bước vào Thiên Nhất Các.

Trong các còn có một học sinh thư sinh đang trông coi, thấy Đường Kiếp bước vào cũng không ngẩng đầu nói: - Tự mình chọn sách đi, nhưng không được đụng chạm lung tung, bên mỗi quyển sách đều có chú giải, xem qua chú giải rồi mới quyết định xem có cần hay không. Nếu cầm quyển sách nào thì coi như chọn luôn quyển đó, nội dung bên trong sẽ tự động nhập vào cơ thể ngươi, nếu muốn đẩy ra thì cũng không được nữa đâu.

- Đa tạ sư huynh nhưng không cần nhìn đâu, ta đã lựa chọn rồi. Đường Kiếp trả lời.

- Hả? Cuối cùng tên học sinh mặt trắng kia cũng ngẩng đầu lên: - Ngươi muốn cái gì?

- Thủy Quang Tráo và Túng Kiếm Thập Nhị Thức!

- Túng Kiếm Thập Nhị Thức? Vũ kĩ sao? Học sinh kia giật mình kinh hãi.

- Đúng vậy, là vũ kĩ. Đường Kiếp nói xong đã đặt hai mươi linh tiền qua.

- Cái gì? Ngươi đã nhận được Thủy Quang Tráo rồi mà còn bỏ ra hai mươi linh tiền để mua Túng Kiếm Thập Nhị Thức sao?

Vệ Thiên Xung trừng mắt nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cải chính lại: - Là nhận Túng Kiếm Thập Nhị Thức và bỏ ra hai mươi linh tiền để mua Thủy Quang Tráo.

Vệ Thiên Xung gần như muốn phát điên: - Thế thì có gì khác nhau?

Đường Kiếp phẩy phẩy tay: - Rốt cuộc thứ ta mua có phải là thuật thư hay không?

- Ngươi cũng biết Túng Kiếm Thập Nhị Thức là vũ kỹ chứ không phải thuật thư? Vệ Thiên Xung cảm thấy mình sắp bị mấy lời của Đường Kiếp làm cho tức phát điên lên.

Vũ kỹ giả, phàm nhân chi kỹ dã.

Ý nói là đây là thứ mà phàm phân mới tu luyện, người tu luyện chân chính sẽ không học mấy thứ này.

Đường Kiếp đúng là bị thần kinh, không ngờ lại còn đi mua, à không, đi lĩnh một quyển vũ kỹ.

Điều này chẳng khác gì có Yale, Havard, đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh anh không học mà lại đi học mấy trường đại học vớ vẩn.

- Tốt xấu gì nó cũng là tiên phàm thông dụng mà. Đường Kiếp cười nói.

- Đó cũng là vũ kỹ mà!

Vệ Thiên Xung đấm ngực dậm chân, vẻ mặt "chỉ hận rèn sắt không thành thép".

Cái gọi là tiên phàm thông dụng là nói quyển vũ kỹ này có chút đặc biệt, người tu cũng có thể phát huy được hiệu quả nhất định.

Túng Kiếm Thập Nhị Thức chính là một quyển vũ kỹ có chút đặc biệt như vậy, nếu không nó cũng đã không được đưa vào trong Thiên Nhất Các.

Túng Kiếm Thập Nhị Thức là một loại pháp môn luyện tập vung kiếm trảm kích, có yêu cầu về phát lực nhất định.

Yêu cầu phát lực này, nếu người phàm áp dụng thì đó chính là thể lực của bản thân, còn người tu áp dụng có thể sửa thành linh lực của bản thân, mà kiếm kỹ dùng linh lực để khu động thì đương nhiên là mạnh hơn, nhanh hơn so với người phàm rồi, nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Chung quy nó cũng chỉ là một loại vũ kỹ phát huy vũ khí bằng uy lực của bản thân chứ không thể thông qua pháp thuật làm cho uy lực của nó mạnh hơn, lại càng không có biến hóa gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play