Trời còn chưa sáng, Vệ Thiên Xung đã bị đánh thức. Y còn đang buồn ngủ, gắt gỏng nói: - Đừng làm phiền ta!

Thanh âm của Đường Kiếp vang lên: - Thiếu gia, phải đi học rồi.

- Không đi được không, đang ngủ.

- Đến muộn sẽ phải đứng nghe giảng đấy.

- Đứng thì đứng. Vệ Thiên Xung không kiên nhẫn trả lời.

Ngay sau đó, Đường Kiếp dùng một tay nhấc Vệ Thiên Xung ở trong chăn lên, sau đó mang y ra ngoài.

- Đường Kiếp, ngươi thật lớn mật! Vệ Thiên Xung vung tay đánh tới Đường Kiếp. Đường Kiếp tùy tiện đánh ra một trảo đã bắt được cánh tay của Vệ Thiên Xung. Với khí lực của hắn, Vệ Thiên Xung nào có cơ hội phản kháng.

- Ta sẽ mách mẹ ta, tố cáo ngươi.

- Muốn tố cáo thì cũng để sau khi lên lớp. Thị Mộng, mau rửa mặt cho thiếu gia. Đường Kiếp căn bản là không quan tâm đến lời y nói.

Thị Mộng lao đến, cả giận nói: - Dựa vào cái gì lại là ta, sao ngươi không làm?

- Nếu không hai ta đổi nhiệm vụ, ngươi đốc thúc thiếu gia đi học, ta rửa mặt cho thiếu gia? Đường Kiếp nhấc Vệ Thiên Xung đưa đến trước mặt Thị Mộng.

Thị Mộng nhìn thiếu gia đang hoa chân múa tay liên tục mắng chửi Đường Kiếp, lời định nói cũng đành nuốt xuống: - Thôi được, để ta làm.

Sau một hồi ép buộc, Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Ba người ra khỏi Mặc Hương viện thì thấy đã có rất nhiều người đến Giảng Đạo đường, xem ra chuyện hôm qua đã trở thành bài học cho không ít người.

Học viện Tẩy Nguyệt có thói quen không chia lớp. Một ngàn năm trăm người ở cùng một chỗ nghe giảng nhưng chỉ có hơn trăm chỗ ngồi, chỉ có người đến sớm mới có thể tranh được chỗ ngồi.

Trong số học viên của niên khóa này, người giống như Đường Kiếp, không cần quan tâm đến ý trí của thiếu gia, dùng vũ lực lôi đến lớp học không nhiều lắm, tuyệt đại đa số tôi tớ đều chỉ có thể đau khổ cầu xin thiếu gia nhà mình rơi giường.

Khi sắc trời gần sáng, đám học sinh cũng tới gần hết, đại bộ phận người không có chỗ ngồi đều liên tục mắng mỏ, nhưng có Trận tự viên ở đó, cũng không có thiếu gia nhà nào dám hống hách cưỡng ép người khác nhường chỗ ngồi.

Lúc này, Đường Kiến đột nhiên giơ một tấm biển lên:

- Bán chỗ ngồi, ba miếng linh tiền.

Vệ Thiên Xung kinh hãi: - Ngươi muốn bán chỗ ngồi?

Đường Kiếp cười đáp: - Chúng ta là hạ nhân, đứng đã quen.

- Nhưng ba miếng linh tiền cũng quá đắt.

- Không sao cả, dù sao ta cũng có một chỗ, không bán được thì dùng.

Tuy nói như thế nhưng ba miếng linh tiền đúng là không rẻ.

Thấy hành động của Đường Kiếp, không ít người hầu đến sớm có chỗ ngồi cũng rao bán chỗ ngồi, có điều bọn chúng đưa giá rất thấp, chỉ cần cấp cho một ít bạc liền bán. Ngay cả Thị Mông cũng bán chỗ ngồi của mình, chỉ có vị trí của Đường Kiếp là không ai để ý, tuy nhiên Đường Kiếp cũng không quá để ý.

Đó là một âm mưu của hắn.

Không bao lâu sau, rốt cục tiên sư giảng bài cũng đi vào.

Tiên sư kia là một trung niên râu dài, khuôn mặt đen sẫm, dường như ai cũng thiếu tiền y vậy.

Y vừa đảo mắt một cái, vốn một số người còn đang to nhỏ nói chuyện lập tức im lặng, lớp học lặng như tờ.

Lúc này tiên sư mới gật gật đầu: - Đóng cửa, nhớ số, ai đến sau không được vào.

Tiên sư cũng không cao giọng nhưng thanh âm truyền khắp bốn phía.

Không thấy ai điều khiển, cửa chính đại sảnh ầm ầm đóng lại.

Một lát sau, một gã Trật tự viên đã đếm xong, tiến lên phía trước nói: - Hồi bẩm thượng sư, học sinh kỳ này có một ngàn năm trăm người, hiên có một ngàn ba trăm bốn mươi hai người, còn một trăm năm mươi tám người chưa tới.

Tiên sư mặt đen kia liền nói: - Chưa tới xử lý theo tội trốn học, trừ năm điểm.

Học sinh phía dưới đều đổ mồ hôi trán, đây là biện pháp để đuổi người đi mà.

Tiên sư mặt đen kia như nhìn ra tâm tư của mọi người, hừ lạnh một tiếng: - Tiên lộ gập gềnh, từng bước khó đi, muốn tìm đường lớn, nhất định tâm chí phải cứng cỏi, dũng cảm tiến tới. Nếu có thể dễ dàng cầu đạo, ai sẽ quý trọng? Hôm qua nhập học, hẳn các ngươi đã biết quy củ của học viện này rồi, vậy mà có người còn dám đến muộn. Việc tối thiểu là dậy sớm còn không làm được, nói gì đến tu với tiên, sớm về nhà mà ngủ.

Lời này y nói bằng giọng điệu linh hoạt, sắc bén, khiến tất cả mọi người đều rùng mình.

Đường Kiếp thì cảm thấy vị Tiên sư này nói rất có đạo lý.

Tuy rằng quy củ của học viện Tẩy Nguyệt hết sức nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không hợp lý. Ví dụ như học sinh không được gây sự ẩu đả, không được đến muộn là hết sức bình thường. Chỉ là đám thiếu gia đã quen hưởng phúc, đã quen với quyền uy, nhất thời không thích ứng được.

Quy củ của phòng ăn lại có chút quá đáng, nhưng cũng có thể trừng trị đám thiếu gia lấy tật xấu làm đầu, càng cần biết tất cả đều không dễ dàng, cũng có thể để cho bọn chúng từ bỏ thói quen tiêu xài, không tuân thủ kỷ luật và thói quen.

Nếu không thể sửa những tật xấu kia, đem tật xấu lớn nhỏ của đám nhà giàu mang tới Tu Tiên giới, tương lai nhất định không có kết quả tốt đẹp gì.

Hơn nữa Đường Kiếp có cảm giác, phía sau những quy củ này còn có dụng ý khác, chỉ có điều nhất thời không thể phát hiện ra.

Tiên sư kia tiếp tục nói: - Sau này làm việc, các ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Học viện Tẩy Nguyệt chúng ta không nói chơi, tất cả đều dùng hành động để chứng minh, cho nên những lời răn dạy các ngươi, ta chỉ nói một lần. Các ngươi tự hiểu thì tốt, không hiểu thì cứ chờ ăn quả đắng đi.

Lời này vừa nói xong, tiên sư lại nói tiếp: - Ta bắt đầu giảng bài. Ta tên là Tân Việt, theo quy củ của học viện, đối với giảng viên đều gọi là thượng sư, có thể thêm họ, không tuân thủ là phạm lỗi. Trên lớp học tuyệt đối phải duy trì trận tự, không thắc mắc. Nếu tự tiện nói chuyện, tranh cãi ầm ĩ, thắc mắc, phạm lỗi, người phạm lỗi mỗi lần trừ một điểm.

Có hơn một ngàn người nghe giảng, nếu mỗi người hỏi một vấn đề, vậy hắn cũng không cần giảng bài nữa rồi.

- Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên nói cho mọi người biết một chút về sự tồn tại của Tẩy Nguyệt phái. Mục đích của học viện Tẩy Nguyệt được một số tiên gia lịch sử ghi lại trong một số tư liệu lịch sử của Tê Hà Giới, có thể lên tới mười lăm ngàn năm, việc này không thể xác minh, chỉ có thể dựa vào di tích điều tra ra một phần. Chư tiên vào bên trong đã chứng nhận, văn hiền sớm nhất. Chứng pháp thứ hai, khi thiên địa có linh

Không ngờ không nói đến mọi người tu luyện như thế nào, điều này làm cho mọi người có chút thất vọng.

Tê Hà Giới có lịch sử lâu dài. Thời nay chia làm bốn thời đại lớn là Thái cổ, Thượng cổ, Cận cổ và Hiện đại. Trong đó Thái cổ là khoảng mười lăm ngàn năm trước, cách thời đại này quá lâu, cho dù là tiên nhân trường sinh cũng không sống được đến lúc này, bởi vậy sử ký đã không thể xác minh. Thời kỳ Thượng cổ thì có chút ít lịch sử lưu truyền tới nay, Cửu Lê Binh Chủ chính là một tồn tại khủng bố ở thời kỳ Thượng cổ, cách nay ước chừng mười ngàn năm. Tiên nhân ngày đó dĩ nhiên là đã chết, hoặc phá giới tiêu dao, chẳng biết đi đâu, cũng không biết có còn sống đến bây giờ hay không.

Cận cổ thì cách đây năm ngàn năm. Lịch sử của Tê Hà Giới cũng bắt đầu trong khoảng thời gian này.

Thời kỳ Cận cổ đã trải qua ba lần biến động lớn, mỗi một lần đều mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tẩy Nguyệt phái quật khởi vào lần "Hồng Mông tai ương" thứ ba, dần dần phát triển lớn mạnh, tồn tại đến nay đã ba ngàn năm, thời gian quật khởi là một ngàn tám trăm năm, còn học viện Tẩy Nguyệt tồn tại đến nay là hơn một ngàn hai trăm năm. Có thể nói thời điểm huy hoàng của Tẩy Nguyệt phái và thời điểm thành lập của học viện Tẩy Nguyệt là cùng một thời điểm.

Phần lớn đám học sinh đều không có hứng thú với lịch sử của Tê Hà Giới, nhưng Đường Kiếp nghe được lại vô cùng thích thú.

Từ khi hắn tới Tê Hà Giới, tuy rằng cũng có đọc sách biết chữ, nhưng chung quy không trải qua hệ thống giáo dục, mà muốn lăn lộn được trong cái thế giới này, phải xâm nhập toàn diện, hiểu rõ một cách toàn diện cái thế giới này.

Người chân chính lăn lộn trong xã hội đều vô cùng hoài niệm thời học sinh, cũng từng thốt lên rằng - Thời kỳ đi học vẫn là vui nhất. Nếu có cơ hội, thật muốn trở lại ghế nhà trường học tập. Đường Kiếp tự nhên sẽ không lãng phí cơ hội.

Bởi vì hắn không những chăm chú lắng nghe mà còn ghi chép lại những kiến thức trên lớp.

Học sinh ở thời này rất ít có thói quen ghi chép, biểu hiện của Đường Kiếp khiến cho Tân Viêt nhìn hắn nhiều hơn vài lần.

Đợi đến khi hết tiết, Tân Việt rời đi, mọi người đều nghĩ có thể nghỉ ngơi, không ngờ lại có một vị tiên sư đi lên.

Lần này là một nữ sư, giọng nói dịu dàng, êm tai vô cùng, tuy nhiên lời vừa nói ra khiến mọi người thấy lạnh trong lòng.

- Ta là Ti Nguyệt Nhi, kế tiếp sẽ do ta giảng về địa lý Tê Hà Giới cho mọi người.

Không nghĩ tới còn phải tiếp tục học, hơn nữa còn không phải là học tu tiên, mọi người đồng thời lên tiếng oán than, dù là bị khấu trừ cũng phải kêu than.

Đã đứng hơn nửa canh giờ rồi!

Tính tình Ti Nguyệt Nhi cũng khá tốt, cũng không hô hào cái gì trừ điểm, chỉ cười nói: - Ta biết đám học sinh các ngươi đều giống nhau, đến đây cũng chỉ vì muốn tu tiên đắc đạo. Nhưng nếu không thông đạo lý, vậy làm thế nào có thể đắc đạo? Thư viện Tẩy Nguyệt phái ta mênh mông rộng lớn, vừa phải truyền thụ tiên pháp cho mọi người, cũng phải giảng cho mọi người hiểu đạo lý nhân sinh. Nếu sinh ra một đám tiên nhân không hiểu cách đối nhân xử thế, kẻ nghịch ta phải chết, vậy khác gì ma đầu.

- Huống chi những tri thức này cũng không phải không có tác dụng. Tu Tiên giới đã qua vạn năm, tiên sinh tiên diệt, núi sông dịch chuyển, có nhiều thứ luôn thay đổi, nhưng cũng có nhiều thứ luôn luôn ko đổi. Nếu như thông hiểu chuyện trong thiên hạ, tương lai muốn độc chiếm thiên hạ cũng có thể được. Ví dụ như đang đi trong rừng núi, gặp một chút sự vật cổ quái, không thể phát hiện ra điều gì. Nếu như đạo lý cơ bản cũng không hiểu, chỉ sợ chưa chắc gặp được kỳ ngộ, có khi lại mất mạng. Chư vị cũng biết, Tê Hà Giới có không ít tử địa, tuyệt địa, cấm địa. Nếu như không phải người lợi hại mới có thể tiến vào, vậy vất vả tu tiên cũng có tác dụng gì.

Lời vừa nói xong, âm thanh hò reo ở phía dưới cuối cùng cũng bớt đi rất nhiều. Lúc này Ti Nguyệt Nhi mới vừa lòng gật đầu: - Vậy mới được chứ!

Có người ở phía dưới nói: - Xem tình hình như vậy, học xong tiết này sẽ còn có tiết khác?

Ti Nguyệt Nhi nghe thấy, cười tươi nói: - Đó là đương nhiên. Thiên văn, lịch sử, tự nhiên, địa lý, dịch lý, số lý, thi họa, tạp học Thiếu một cũng không được. Học sinh từ học viện Tẩy Nguyệt đào tạo ra, cho dù đánh không lại người ta, ở phương diện kiến thức cũng phải có tiêu chuẩn, lại càng không thể thô lỗ không có văn hóa, vậy chẳng phải làm mất mặt học viện Tẩy Nguyệt hay sao.

Mọi người nghe được thì vô cùng bực bội, có người còn đấm ngực dậm chân nói: - Ta tới để tu tiên, không phải tới làm con mọt sách. Rốt cuộc là tới khi nào mới có thể chính thức tu luyện! Thực sự là muốn tức chết mà!

Vệ Thiên Xung cũng muốn hô, lại bị Đường Kiếp gắt gao bịt miệng lại, không cho y nói.

Ti Nguyệt Nhi lại nói: - Cho nên mới muốn đẩy chương tình học nhanh hơn một chút. Hiện tại là buổi sáng học văn, buổi chiều truyền pháp. Sau khi thông qua toàn bộ kỳ thi văn, tự nhiên không cần phải tiếp tục học văn, có thể dành cả ngày để tu luyện.

- Hóa ra là như vậy. Cuối cùng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nhiên vừa mới nghĩ tới còn phải đứng đến giữa trưa, mọi người lập tức thấy đau đầu.

Đường Kiếp lúc này lại giơ tấm biển lên.

- Bán chỗ ngồi, năm miếng linh tiền.

Cái tên chết tiệt này, không ngờ hắn đã tăng giá rồi.

Rốt cục có thiếu gia không đứng nổi, quyết định mua chỗ ngồi.

Đường Kiếp cầm tiền liền đứng lên, đứng ở bên cạnh Vệ Thiên Xung, dù đứng hắn cũng có thể ghi chép.

Ti Nguyệt Nhi ở trên cười nói: - Nếu đều đã hiểu, vậy xử lý theo quy củ đi.

Cái gì?

Quy củ cái gì?

Khuôn mặt Ti Nguyệt Nhi đang tươi cười chuyển sang lạnh lẽo: - Nghỉ giữa tiết không được tranh cãi ầm ĩ ồn ào, tân sư không nói với các ngươi sao? Vừa rồi nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, làm trễ nải biết bao nhiêu thời gian. Ngươi, ngươi, ngươi Ồn ào hai lần, trừ hai điểm. Ngươi, ồn ào hai lần, hỏi một lần, trừ ba điểm!

Nàng tùy tiện chỉ tay, đúng là không bỏ xót một người nào. Những học sinh bị chỉ mặt sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, rất nhanh đã có Trật tự viên đi lên ghi điểm.

Có người khó chịu chỉ vào Đường Kiếp quát hỏi: - Hắn bán chỗ ngồi tại sao không bị trừ điểm? Ta không phục, dù bị trừ điểm cũng muốn hỏi!

Ti Nguyệt Nhi trả lời: - Lớp học chỉ có quy định không được ồn ào, chỉ cần có thể giữ im lặng không quấy rầy thượng sư giảng bài, làm gì cũng được, các ngươi có nghe giảng hay không thật ra ta cũng không cần quan tâm, kể cả ngủ cũng không có vấn đề gì, nhưng không được ngáy! Hắn đắt khách lại không nói chuyện, không trái với quy củ, ta quản lý hắn làm gì?

Bây giờ mọi người mới hiểu tại sao Đường Kiếp phải viết biển rao, cảm giác người này sớm có chuẩn bị. Vừa rồi thời điểm bán chỗ, hắn nâng bảng, hạ bảng, lấy tiền, nhường chỗ ngồi, chưa từng nói một chữ.

Vệ Thiên Xung đã hoàn toàn minh bạch cái gì gọi là "đã biết cái gì không thể làm, sẽ biết cái gì có thể làm!"

Thật ra đối với Đường Kiếp mà nói, đây cũng là một phép thử.

Quy củ được chấp hành nghiêm khắc đến mức khắc nghiệt, thường sẽ trở thành cứng nhắc.

Hắn muốn biết cái quy củ chết tiệt này cứng đến mức độ nào.

HIện tại xem ra quy của của học viện Tây Nguyệt cứng nhắc đến tột cùng.

Ti Nguyệt Nhi trả lời xong vấn đề, cười nói: - Về phần ngươi, hỏi một điểm, nó năng lỗ mãng, chất vấn thượng sư, trừ thêm ba điểm, tổng cộng bốn điểm.

Học sinh kia lập tức cứng đơ người.

Lúc này Ti Nguyệt Nhi mới hừ một tiếng, dùng âm thanh dương dương tự đắc đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy: - Một ngàn năm trăm người là quá nhiều, học viện nhiều thượng sư như vậy, vậy mà loay hoay không biết làm thế nào? Người không thích hợp thì sớm đuổi đi cho xong, đỡ tốn tâm lực. Tên ngu ngốc Tân Việt kia, mặt cứ hằm hằm ai dám phạm quy? Vẫn là bà cô này lợi hại, chẳng phải một nhóm người đã bị phạt rồi sao?

Nghe được lời này tất cả mọi người đều run rẩy.

Đường Kiếp không kịp ngăn chặn, Vệ Thiên Xung đã thốt lên:

- Bà nương này cực kỳ âm hiểm.

Đường Kiếp hận không thể một cước đạp chết tên ngu ngốc này.

Quả nhiên Ti Nguyệt Nhi nghe được liền quay đầu lại, nhìn Vệ Thiên Xung cười: - Xuất khẩu cuồng ngôn, chửi bới thượng sư trừ năm điểm!

Lập tức có Trận tự viên như hung thần ác sát vọt tới, túm lấy thẻ bài tích phân của Vệ Thiên Xung, vung tay lên, năm điểm tích phân tan thành tro bụi.

Thật vất vả mới hết buổi học, đầu óc Vệ Thiên Xung đang hỗn loạn thì thấy Đường Kiếp đã lôi y bước nhanh ra ngoài viện.

Vệ Thiên Xung tò mò muốn hỏi thì thấy Đường Kiếp đưa ngón tay lên miệng xuỵt ám chỉ y đừng nói chuyện. Lúc này Vệ Thiên Xung đã có nhiều kinh nghiệm, không dám hỏi nhiều. Y và Thị Mộng cùng nhau theo sát Đường Kiếp đi ra ngoài viện. Mới vừa đi chưa được vài bước, Đường Kiếp kéo mạnh y một cái, kêu lên: - Chạy mau!

- Chạy? Chạy cái gì?"

- Ăn cơm! Đường Kiếp quát khẽ, người như tia chớp lao ra ngoài.

Ăn cơm!

Hai người Thị Mộng và Vệ Thiên Xung như tỉnh mộng, vắt chân lên cổ mà chạy.

Mắt thấy ba chủ tớ chạy như điêu, các học sinh khác ngây ra một lúc, lập tức tỉnh ngộ: - Ăn cơm!

Rầm rầm, tất cả học sinh đồng thời chạy về phía Thiên Vị Viên, giống như thiên quân vạn mã lao tới Thiên Vị Viên, chỉ thấy ba người Vệ Thiên Xung đã xếp hạng nhất, đang thở hồng hộc tiếp nhận thức ăn từ cửa sổ, quả nhiêu đều là thức ăn thượng giai giàu linh tính, và lại nhìn trông ngon tuyệt, hương vị tuyệt hảo.

- Cuối cùng có thể ăn một bữa ngon miệng rồi! Vệ Thiên Xung cầm thức ăn không ngừng cảm than, ngồi tại chỗ ăn từng miếng to.

Đường Kiếp cười ha hả nhưng chỉ ngồi yên mà không ăn.

- Sao ngươi còn không ăn đi! Vệ Thiên Xung hỏi.

Đường Kiếp vẫn cười ha hả: - Lát nữa ngươi sẽ biết!

Chỉ chốc lát sau, Thiên Vị Viên đã đầy ắp người, tất cả học sinh xếp thành một hàng dài.

Đường Kiếp lại nâng tấm biển lên: - Bán linh thực, nguyên bộ ba mươi lăm linh tiền.

- Cơm trưa ngươi cũng bán? Vệ Thiên Xung trợn tròn hai mắt.

Thảo nào hắn không ăn.

Đường Kiếp trả lời: - Vì sao không thể bán? Hiện tại chúng ta còn chưa chính thức học tập tiên pháp, đồ ăn tốt cũng chi để cường thân kiện thể mà thôi, lãng phí nhiều lắm. Hôm qua ta còn không thể hấp thu hết linh khí của linh tửu, thật là đáng tiếc, không bằng bán đi, ta ra giá còn rẻ hơn Thiên Vị Viên.

- Ngươi lợi hại! Vệ Thiên Xung không nói gì.

Lại nhìn Thị Mộng, kinh hãi đến mức cơm trong miệng cũng rơi ra.

Phần ăn này y cũng ăn rồi, bây giờ muốn bán cũng không được.

- Sao ngươi không nói sớm! Thị Mộng vô cùng đau đớn.

Đường Kiếp chậm rãi trả lời: - Vậy chẳng phải là ngươi đoạt mối làm ăn của ta. Đầu năm nay muốn tìm một gã nhà giàu để làm thịt cũng không dễ dàng.

Cho dù là Vệ Thiên Xung, ngày hôm qua ăn cơm chiều cũng chỉ là cơm canh không. Thiếu gia nhà giàu ở nơi này cũng không dám hợm hĩnh khoe của. Ba mươi lăm miếng linh tiền, với tiêu chuẩn hiện tại chính là ba vạn rưỡi, giá ở chợ đen thì hơn mười vạn.

Đại thiếu gia nhà giàu cũng không dám mỗi bữa đều ăn như vậy, cho nên đối với Đường Kiếp mà nói, cạnh tranh càng ít càng tốt.

Thị Mộng ngượng ngùng: - Sao ta có thể làm như vậy.

Đường Kiếp cười lạnh: - Nói rất hay, tựa như sáng nay ngươi nghe giải bài.

Sau một lúc lâu, rốt cục cũng có người không nuốt nổi "thức ăn cho lợn", chạy đến mua thức ăn của Đường Kiếp, đương nhiên Đường Kiếp cũng không quên lấy phần "thức ăn cho lợn" của đối phương, xì xụp ngồi ăn.

Ngày hôm nay, chỉ dựa vào chút công phu, Đường Kiếp đã kiếm được bốn mươi miếng linh tiền. Tiền tiêu hàng tháng của hắn ở học viện cũng chỉ có mười hai lượng, bây giờ, mới từ sáng tới trưa tiền lời của hắn đã bằng tiền tiêu cả năm rồi.

Buổi chiều là thời gian mở lớp học truyền pháp.

Truyền pháp không tổ chức ở Mặc Hương viện mà là ở Giảng Kinh Thạch trên Triều Dương Phong, một đỉnh khác của núi Thanh Vân, đám học sinh phải một đường trèo núi mới có thể đến được.

Không hề nghi ngờ đây cũng là một hành động ép người. Vệ Thiên Xung không chịu được sự cực khổ này, mới được nửa đường đã không đi nổi nữa, ngồi dưới đất khóc tut u: - Ta không đi, ta muốn về nhà!

- Không đi cũng phải đi, đấy chính là tiết truyền pháp, không học truyền pháp thì đúng là trắng tay rồi. Đường Kiếp dắt y đi tiếp về phía trước.

- Ta không đi! Vệ Thiên Xung hô to.

- Nếu ngươi không đi ta dùng roi đánh ngươi! Đường Kiếp quát. Từ khi rời khỏi Vệ phủ đến nay, hắn chưa bao giờ dùng gia pháp đe dọa Vệ Thiên Xung. Tuy rằng Thái thái cho hắn Thượng Phương bảo kiếm, nhưng hắn cũng không thể dùng một cách tùy tiện. Cho nên Đường Kiếp cũng không muốn dùng "Pháp bảo" này khi không cần thiết, nhưng hiện tại, liên quan đến việc truyền pháp, hắn không thể không mang ra để uy hiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play