Nói đên đây, Đường Kiếp dừng lại một chút, sau đó mới nói: - Nơi này chính là học viện Tẩy Nguyệt, thân phận thế nào thì ở nơi này cũng chẳng có nghĩa lý gì, nếu không cũng đã không có quy định không được mang theo nô bộc đi học. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu, về sau những chuyện giống như vậy còn nhiều, học viện sẽ đưa cho mọi người tài nguyên, nhưng chắc chắn không thỏa mãn tất cả mọi người. Nếu chư vị còn muốn tiếp tự kiêu căng, vậy chớ trách bỏ lỡ cơ duyên. Tặng các vị một câu: Trời ban không nhận
-liền đừng trách ông trời bất công.
- Nói hay lắm.
Một tiếng hô lớn chợt vang lên.
Trong hồ tiếp tục cuộn sóng, không ngờ thấy Lý Dư quay trở lại.
- Tiền bối.
Lúc này đây, tất cả các học sinh đều quỳ cung kính quỳ gối trước Lý Dư.
Chỉ có mình Đường Kiếp là đứng nhìn Lý Dư hỏi: - Không phải ngài đi rồi hay sao?
Lý Dư chớp chớp đôi mắt to nói: - Hồ Ngọc Đới chính là nhà của lão tử, lão tử còn có thể đi đâu được cơ chứ?
Nói xong đột nhiên cười ha hả: - Đã lâu không gặp người thú vị như nhóc con rồi. Không tệ không tệ, ta rất thích. Này, thứ này cho ngươi, cũng không phải là trời ban cơ duyên gì cả, cùng với học viện không có quan hệ, đây là lễ vật của lão tử.
Nói xong một đạo kim quang bay về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp giơ tay bắt lấy, nhìn thấy trong tay là một chiếc vảy cá, lập tức biết được đây là vảy trên người Lý Dư.
Có được thứ từ trên người đại yêu biến hóa được, cho dù không phải bảo bối gì nhưng cũng có giá trị nhất định, Đường Kiếp tất nhiên là vui mừng.
Lý Dư lại tiếp tục hô lên: - Tiểu tử ngươi nhận được lợi lộc từ lão tử, không bái ta một lạy không được.
- Đa ta tiền bối đã trọng thưởng, tiểu tử bái ngài một bái. Đường Kiếp không chút do dự quỳ gối xuống.
- Tốt, vậy lão tử liền không khách khí nhận lấy. Lý Dư lớn tiếng nói: - Mấy tên tiểu tử các ngươi nghe lão tử nói đây, lão tử thích nghe nịnh bợ. Muốn lấy được cái gì tốt từ lão tử, trước hết phải học mẹ hắn cách làm người. Tuy nhiên phần lễ vật đầu tiên chỉ cần vài câu nói dễ nghe, phần lễ vật thứ hai phải dùng đại lễ để bái, nếu muốn tiếp tục nhận được ưu ái của lão tử, phải nghĩ được nhiều cách khiến lão tử vui vẻ. Ha ha ha.
Nói xong cười lớn rồi nhảy vào trong hồ, chỉ để lại mọi người trên thuyền mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau, cunxg không ai nói chuyện phiếm nữa.
Tuy nhiên, mấy lời này không liên quan tới Đường Kiếp, người chân chính có thể từ trong cãi vã hiểu ra được đạo lý cực ít, họ không tiếp tục nói chỉ là vì sợ Lý Dư bất cứ lúc nào cũng nghe được mọi người nói chuyện.
Những lời chê trách vừa rồi, khẳng định là Lý Dư nghe được. Sở dĩ tặng Đường Kiếp lễ trọng, chưa chắc đã là vì cảm thấy Đường Kiếp thú vị, mà là vì để chọc tức mấy người kia. Bởi vậy có thể thấy được, vị Lý Dư này thoạt nhìn hào sảng, nhưng lòng dạ chưa chắc đã lớn, nếu còn tiếp tục nói gã không phải, có lẽ sẽ không chọc tức họ, mà trực tiếp xuất hiện đánh cho bọn họ một trận.
Không còn có tiếng chỉ trích, ánh mắt mọi người lại như có như không, quét tới chiếc vẩy cá màu vàng trên tay Đường Kiếp. Vệ Thiên Xung tò mò, đi tới nói: - Cho ta xem xem, đây là bảo bối gì vậy? Có ích lợi gì sao?
Đường Kiếp trực tiếp cất kĩ vẩy cá vào trong người nói: - Ngươi cũng thấy ta làm cách nào mà đạt được thứ này rồi đấy, lão nhân gia chưa nói, ta làm sao biết được.
- Cho ta xem một chút đi, đừng có nhỏ mọn như vậy.
- Ta sợ ngươi xem xong không trả lại cho ta.
Vệ Thiên Xung bị hắn nói đúng tâm tư, cười ha ha nói: - Vậy hay là ngươi trực tiếp tặng cho ta?
Đường Kiếp ngữ khí trầm trọng nói: -Ngươi cảm thấy như vậy thích hợp sao?
- Ta là thiếu gia, làm sao mà không thích hợp chứ?
- Đúng vậy, ngươi là thiếu gia. Ta chỉ nghe nói tôi tớ xin thiếu gia cơm, chứ chưa nghe thấy thiếu gia từ tay tôi tớ đoạt bảo bối đấy.
- Ta dùng bạc để mua là được chứ gì?
- Ngươi cảm thấy chúng ta ở trên hồ Ngọc Đới, mua bán lễ vật của tiền bối, lão nhân gia ngài sẽ vui vẻ sao?
-Thế thì thôi vậy. Vệ Thiên Xung thấy Đường Kiếp lôi Lý Dư ra làm lá chắn, chỉ có thể tức giận buông tha hắn.
Mọi người thú vị nhìn, có người vừa quen Vệ Thiên Xung tiến lên nói: - Thiên Xung, người làm này của ngươi đúng là thú vị, không hề sợ ngươi chút nào. Chắc là con nối dòng của lão nhân trong quý phủ, từ nhỏ đã lớn lên ở Vệ gia hả?
Vệ Thiên Xung thở dài: - Cũng không phải, mới vào phủ được ba năm. Nhưng mà hắn ta đã cứu mạng ta, ta không thể cùng hắn so đo được.
Nghĩ thầm điểm mấu chốt là do hắn còn lấy nương của ta, lấy gia pháp đề chèn ép ta, lại còn có thể đánh ta nữa
Có người thì cười nói: - Ra là vậy, khó trách lại ngang ngược kiêu ngạo như thế. Tuy nhiên nếu đã là tôi tớ, là người hầu học, vậy thì phải giữ vững bổn phận của tôi tớ. Cho dù công lao lớn thế nào, cũng không thể dựa vào đó mà huênh hoang. Thiên Xung huynh đệ, có cơ hội ta giúp ngươi giáo huấn hắn một phen, để cho hắn biết thế nào mới gọi là tôi tớ.
Vệ Thiên Xung nhếch miệng trả lời: - Ha ha, đa tạ, việc này không gấp, hắn bình thường vẫn là rất nghe lời ta.
Một đường nói đùa, thuyền đã tới bờ.
Đám học sinh sau khi rời thuyền, liền có người dẫn mọi người lên núi.
Học viện Tẩy Nguyệt tuy rằng xây dựng trên núi, nhưng lại tạo được đại khí nguy nga. Vừa vào cửa, đầu tiên là nhìn thấy một pho tượng đồng cao chừng ba trượng, là tổ sư của Tẩy Nguyệt phái Thủy Nguyệt Thiên tôn.
Theo chuyện xưa kể lại, Thủy Nguyệt Thiên tôn dạo chơi tới núi Xuất Vân, đầm Ánh Nguyệt, ngẫu nhiên gặp được cảnh kim ráng nuốt trăng, trong lòng sinh ra cảm giác, trong nước có ánh trăng, ánh trăng được rửa trong nước, phá vỡ giới cương, vượt giới phi thăng. Hậu nhân dựa vào chuyện đó mà sáng lập ra môn phái, tên Tẩy Nguyệt cũng từ đó mà ra. Ý chỉ một loại cảnh giới, từ ảo tới thực, thực sự không hề liên quan gì tới công pháp, mà là do một vị Văn Tâm quốc, cũng là tự vấn tâm ngộ đạo mà ra.
Bởi vậy tôn chỉ của Tẩy Nguyệt phái chính là nhắm vào chủ tâm. Nếu đã là trực tiếp chỉ vào chủ tâm, việc người dũng cảm muốn Tiên lộ tranh phong, tư nhiên cũng không kiêng kỵ hai chữ tranh đoạt. Vì vậy mà vừa lúc nãy mới có màn tặng rượu, tiết mục như vậy kỳ thật hàng năm đều có, chỉ có điều thủ pháp khác nhau, không dễ đàng để người khác nhìn ra.
Đương nhiên, cho phép ngươi tranh ngươi mới được tranh, không cho phép ngươi tranh thì tốt nhất nghĩ cũng đừng có nghĩ. Con đường tinh tiến ở học viện đã được vẽ sắn, nếu ngươi rời khỏi đường lớn, đạp vào khoảng không, chính là tự mình tìm đường chết.
Vào trong viện, tự nhiên có chỗ để mọi người đăng kí họ tên, lai lịch.
- Họ tên?
- Đường Kiếp.
- Ngọc môn?
Ngũ chuyển.
- Hóa ra chỉ có ngũ chuyển, vậy mà dám tự xưng phải vào được thập đại đệ tử, đúng là tức cười. Trong đám người tiến vào có kẻ phát ra kinh thường trào phúng nói.
Đường Kiếp vừa vào đã thành danh, bời vậy nên lúc hắn báo danh có không ít người chú ý. Vốn tưởng hắn là ngọc môn cửu chuyển, kỳ tài thế nào, hóa ra chỉ là ngũ chuyển.
Vệ Thiên Xung phía bên kia và Thị Mộng cũng đã báo danh xong, ba người sau khi báo danh, liền có người phát lệnh bài dành cho học sinh, gọi là Học tử bài.
Học tử bài là do kim thiết tạo thành, màu vàng rực rỡ chói mắt, có thể đeo ở bên hông, chính là lệnh bài tích điểm của học viện, bên trong khắc trận pháp, ghi lại họ tên là điểm của mỗi học sinh.
Một khi học sinh phạm sai lầm, sẽ có người giám sát ở nơi này trừ điểm tương ứng trên lệnh bài. Điểm trên lệnh bài được chia làm hai bản, một bản ở trên tay đội giám sát, một bản là nằm ở trên Học tử bài. Cho nên ngươi có là thiên tài hơn người, có thể giải trận pháp trên đó cũng vô dụng.
Sau khi lấy được lệnh bài tích điểm, liền có học tử đưa mọi người tới Vạn Hợp viện.
Vạn Hợp viện là nơi ở của tất cả mọi học sinh, ở đây có hơn một vạn học sinh, cũng coi như phù hợp với tên gọi của nơi này.
Vạn Hợp viện tuy là khu kí túc dành cho học sinh, nhưng bố trí khá là tao nhã, từng gian phòng không phải như hiện đại chia thành các phòng vuông, mà là phân bố chẳng chịt, giống như cờ trên bàn, tinh tinh điểm điểm, ẩn vào trong rừng núi. Ở giữa còn có dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách chảy quanh hành lang uốn chín khúc, nhìn lên cũng là một mảnh lâm viên thắng địa.
Vạn Hợp phường bất quá chỉ là ký túc ở học viện Tẩy Nguyệt, mà phong cảnh đã như vậy, có thể thấy được học viện Tẩy Nguyệt không phải tự nhiên mà nổi danh.
Trong này diện tích rộng lớn, ở bên ngoài lại nhìn không ra, Đường Kiếp hoài nghi ở đây cũng có trận pháp. Tuy nhiên hiện tại vừa mới đến, biết rằng có rất nhiều nơi còn chưa quen thuộc là được.
Tuy rằng Đường Kiếp bọn họ là người hầu học, nhưng đây chỉ là thân phận riêng, mặt ngoài tất cả học sinh đều đối xử bình đẳng. Bởi vậy Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung cũng không có ở cùng một chỗ.
Vị học tử kia đưa Vệ Thiên Xung đến một chỗ trước đình viện, chỉ vào sân nói: - Nơi này là chỗ ngươi ở.
Vệ Thiên Xung nhìn viện này coi như rộng rãi, cảnh vật xung quanh trang nhã rõ ràng, cảm thấy hài lòng, gật đầu nói: - Tuy rằng nơi này không lớn như viện nhà ta, nhưng điều kiện cũng không tệ, chỉ có một điều không tốt, đó là trong viện này đất trống quá nhiều, không để làm gì.
Học tử dẫn đường kia nghe xong hừ lạnh một tiếng: - Lại là một tên phàm phu tục tử, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ đều là tú vật của trời đất, cho dù là đất cát cũng cao hơn nhà ngươi một bậc, ngươi ở nơi hoang dã dính đầy hơi thở phàm tục, làm sao có thể sánh bằng.
- Ngươi Chưa có ai đối xử với Vệ Thiên Xung như vậy, gã tức giận muốn mắng người, may mà Đường Kiếp ngăn lại, nháy mắt mấy cái với hắn.
Vệ Thiên Xung lúc này mới nhớ tới quy củ học viện, cùng đồng môn tranh chấp, động thủ trừ năm điểm, đả thương người trừ mười điểm, hại tính mạng người khác bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ có thể cố nén cơn giận xuống.
Học tử kia nhìn thấy Vệ Thiên Xung nhịn xuống, liền ha ha cười lạnh hai tiếng, lúc này mới đưa Thị Mộng và Đường Kiếp đến nơi ở.
Đường Kiếp ở bên cạnh rừng hạnh cách đó không xa có dòng suối nhỏ chảy qua, cách xa một chút có một đình nhất giác nhỏ, phía trước trông ra ngọn núi, có thể nằm ngắm cảnh, cũng là nơi phong cảnh tuyệt hảo.
Sau khi tới nơi, Đường Kiếp liền quay lại chỗ ở của Vệ Thiên Xung, chỉ thấy Vệ Thiên Xung đang đứng trong phòng thở phì phò mắng vị sư huynh kia, Thị Mộng thì đứng ở một bên khuyên giải.
Đường Kiếp cười nói: - Còn đang tức giận à?
- Tiểu tử kia là cái thứ gì chứ? Ta cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của gã, tại sai lại mỉa mai ta như vậy? Vệ Thiên Xung phẫn nộ nói.
- Không có gì kỳ quái cả, gã chính là muốn kích cho ngươi tức giận, nếu chẳng may ngươi không chịu được, chống lại gã, như vậy liền đúng ý của gã rồi.
- Hả? Tại sao lại như vậy? Vệ Thiên Xung không rõ hỏi.
Đường Kiếp trả lời - Bởi vì gã ta là giám sát của học viện. Là người chuyên cai quản việc trừ điểm đấy. Với lại theo quy định của học viện, nếu người giám sát trừ được một trăm điểm, thì chính bản thân họ sẽ được cộng một chút điểm coi như phần thưởng đấy.
- Học viện có cả thưởng điểm cổ vũ? Vệ Thiên Xung chấn động hỏi.
- Đó là điều tất nhiên, chúng ta ở học viện những mười nưm. Cũng không ai biết khi nào thì phạm phải sai lầm, rồi bị trừ điểm. Một trăm điểm nhìn có vẻ không ít, nhưng phân ra trong mười năm, mỗi năm chỉ có mười điểm, đánh nhau một trận sẽ không còn điểm, nếu như không có ddiemr thưởng thì còn mấy ai trụ lại được chứ? Dựa theo cách nói ở quê hương ta, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa. Tích phân không phải chỉ dùng để được ở lại học viện, mà sau này khi bình chọn môn hạ, đệ tử, đây cũng là một tiêu chuẩn trọng yếu đấy.
- Cho nên tên kia là cố tình chọc giận ta? Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng hiểu ra.
Gã biết rằng Tu tiên giới tàn khốc, lại không nghĩ rằng mỗi bước đi đều phải cẩn thận, mới vừa vào học đã bị người ta hãm hại, nếu không phải nghe lời Đường Kiếp đọc trước đệ tử quy, ần này có lẽ đã mắc câu rồi.
Hiên tại Vệ Thiên Xung bắt đầu hiểu được lời Vệ Minh nói.
- Tất nhiên rồi. Đường Kiếp cười nói: - Những người giám sát ở học viện chỉ chờ lấy được lợi từ trên người chúng ta. Chỉ e dù chúng ta không phạm sai lầm, nhưng vẫn bị trừ điểm mới đáng sợ, mọi người đều muốn tiến lên trên, không ai nói tới chuyện nhân tính cả. Chúng ta không phạm lỗi, bọn họ sẽ tìm cơ hội dụ chúng ta phạm lỗi, theo cách nói ở quê của chúng ta đây là phương pháp câu cá. Nếu ko ngươi cho là hàng năm trên một trăm người bị đào thải vì nguyên cớ gì? Thực sự có nhiều kẻ không biết điều cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?
Vệ Thiên Xung nghe xong đầu đổ đầy mồ hôi: - Về sau nhìn thấy bọn họ phải tránh xa một chút.
- Muốn tránh cũng không tránh được, vừa rồi là ở ngoài sáng, còn có cả trong tối nữa cơ, họ chuyên núp trong bóng tối chờ bắt ngươi. Đó đều là những người học qua tiên pháp, có một số người còn có thể sử dụng thuật ẩn thân, kẻ nào cũng âm trầm nham hiểm, không ai biết khi nào thì bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, cho nên cuối cùng vẫn là tự bản thân phải cẩn thận, đừng phạm phải sai lầm
Vệ Thiên Xung nghe xong rùng mình một cái, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.
Đường Kiếp nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của gã, trong lòng biết mục đích đã đạt được, cười nói: - Ngươi cũng không cần lo lắng quá như vậy, cho dù là giám sát cũng không thể lén lún đi vào phòng của học tử, nếu như bị phát hiện, thì sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi học viện.
- Haizz. Vệ Thiên Xung cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.
- Tuy nhiên Hai từ "tuy nhiên" Đường Kiếp vừa nói ra, khiến trái tim Vệ Thiên Xung vừa đặt xuống lại bị nhấc lên.
- Tuy nhiên theo quy định của học viện, học tử tu tiên quần áo nhất định phải sạch sẽ. Phòng ốc ngăn nắp, không được để bụi phủ bùn nhơ, không được để sách vở bừa bãi. Dựa vào tình huống vi phạm sẽ bị trừ từ một đến năm điểm, hơn nữa một lần phát hiện trừ điểm một lần. Cho nên bọn họ không thể trong tối làm, thì sẽ ra ngoài sáng công khai kiểm tra vệ sinh đấy.
- Haizz, ngươi không thể nói hết mọi chuyện trong một lần được sao? Dọa chết ta, việc này thì đơn giản.
Nghe được yêu cầu này, Vệ Thiên Xung cũng không cần lo lắng gì rồi, quay đầu lại nói: - Thị Mộng, còn không mau dọn dẹp quét tước phòng ốc.
Có người hầu học để làm gì? Không phải chính là để làm những chuyện này hay sao?
Cho nên nói bọn họ không chỉ là chăm sóc cho cuộc sống, mà đồng thời cũng đảm bảo để thiếu gia sẽ vì những chuyện như thế này mà bị đuổi học.
Nghe thấy thiếu gia sai bảo, Thị Mộng nhìn nhìn Đường Kiếp, ý nói vậy hắn thì sao?
Trên đường tới đây có không ít nô bộc, những việc vặt này khác có hạ nhân làm, Thị Mộng và Đường Kiếp việc cũng không nhiều. Nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nên công việc tất nhiên phải có sự phân công.
Vệ Thiên Xung nghiêm mặt nói: - Ta muốn đọc đệ tử quy, Đường Kiếp ngươi phải giảng giải cho ta một chút, những quy tắc trong này cuối cùng nghĩa là sao.
Được, ngươi tự làm một mình đi!
Đường Kiếp nói: - Đệ tử quy đọc thì nghe có vẻ dễ dàng, nhưng phải hiểu được thâm ý trong đó, tự tiện lợi dụng, phân tích khả năng tồn tại của những cạm bẫy, căn cứ vào những quy tắc để biết khả năng phát sinh chuyện gì, những lỗ hổng có thể lợi dụng được, nếu vậy thì cần không ít thời gian đấy.
- Yên tâm đi, ta nhất định chăm chỉ nghe. Vệ Thiên Xung trả lời.
Dù có là người bốc đồng thế nào, sau khi chịu thiệt thì đều ngoan ngoãn hơn.
Đường Kiếp vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Vấn đề là ta còn chưa quét dọn phòng mình.
- Thị Mộng, quét dọn xong phòng của ta, ngươi cũng đến phòng của Đường Kiếp dọn dẹp một chút đi.
- Vâng, thiếu gia.
Thị Mộng mặt mếu máo muốn chảy cả nước ra rồi.
Dạy Vệ Thiên Xung đệ tử quy tới tận buổi tối, khi có người tới truyền tin báo đã giờ ăn cơm, lúc đó bọn họ mới kết thúc.
Phòng ăn của học viện gọi là Thiên Vị hiên. Tên gọi này có nghĩa là, nơi đây có đủ các loại mỹ thực, cơ bản chỉ cần ngươi nghĩ ra thứ gì thì, ở đây đều có thể làm cho ngươi.
Nhưng mà khi thực sự đi vào mới biết, sự tình cũng không hề tốt đẹp như tưởng tượng.
Một ngàn năm trăm học tử đến phòng ăn ăn cơm, nhưng chỉ có một cửa sổ bán cơm.
- Một cửa?
Một ngàn năm trăm người xếp thành hàng từ trong nội đường ra tới tận ngoài, tạo thành hình một con rồng dài.
Vệ Thiên Xung Đường Kiếp tới muộn một chút, vừa thấy cảnh này nhất thời hoảng sợ.
Vệ Thiên Xung kêu lên: - Sao nhiều người vậy, thế này thì phải chờ đến bao giờ?
- Ít nói nhảm đi, mau vào xếp hàng. Đường Kiếp kéo Vệ Thiên Xung đi tới phía sau cùng đứng xếp hàng.
Vệ Thiên Xung chưa từng trải qua chuyện như vậy, hét lên: - Không được, ta phải xem xem có thể chen lên phía trước không?
- Tiểu thiếu gia. Đường Kiếp đau lòng nói:
- Học dĩ chí dụng (ý nói học để rồi vận dụng, nếu không thì cho dù học được nhiều tri thức đi nữa mà không biết vận dụng nó thì cũng chẳng có tác dụng gì).
Trong lòng Vệ Thiên Xung cả kin, nhìn hai bên trái phải, không phát hiện điều gì, thấp giọng hỏi: - Đều ẩn thân rồi?
- Còn phải hỏi? Đường Kiếp hừ một tiếng nói.
Không lâu sau, sự tình phát triển đúng theo dự đoán của Đường Kiếp.
Một vị không biết thiếu gia nhà nào, thấy hàng dài như vây không muốn xếp hàng mà trực tiếp lĩnh cơm. Sau đó trong nội đường, giống ma quỷ đột nhiên xuất hiện hai gã học tử mặc trường bào màu trắng, cười hắc hắc kéo vị thiếu gia kia sang một bên, chỉ là hạ giọng nói vài câu, vị thiếu gia kia mặt không còn chút máu, ngoan ngoãn lấy ra lệnh bài tích điểm, ánh sáng chợt lóe lên, tấm lệnh bài lại trở về trong tay gã.
Hai gã học tử kia biến mất, vị thiếu gia kia cũng trở lại trong đội ngũ, bắt đầu yên lặng xếp hàng.
Vệ Thiên Xung nhìn cảnh đó mồ hôi vã ra như mưa: - Nơi nơi đều là hố, chốn chốn đều là bẫy. Nơi này làm gì giống học viện tu tiên, rõ ràng chính là học viện bẫy người mà.
Bởi vì không xếp hàng cẩn thận mà bị trừ điểm không ít, cũng may chỉ bị trừ một điểm, vấn đề là hàng này xếp thật sự quá dài.
Mấy người Vệ Thiên Xung xếp hàng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được cơm. Vừa nhìn thấy đồ ăn trong tay, Vệ Thiên Xung lập tức kêu lên: - Đây là thứ chó má gì vậy?
Một bát cơm gạo lức (loại gạo chưa giã kỹ), hai miếng thịt mặn, vài miếng súp lơ, và thêm một bát canh suông.
Ngay cả Thị Mộng nhìn thấy vậy đều hút khí lạnh.
- Không phải nói trong học viện đều ăn linh lương linh vật sao? Vệ Thiên Xung giận dữ hỏi: - Không phải nói nơi này là Thiên Vị hiên cái gì cũng có sao? Đây là cái gì? Heo cũng không ăn mấy thứ này.