- Đúng đấy, ngươi dựa vào cái gì mà nói muốn được là được chứ? Thật sự quá huênh hoang. Thị Mộng cũng bỏ lại một câu, rồi đi theo Vệ Thiên Xung.

Nhìn hồ Tiểu Minh ở phía trước, ánh mắt Đường Kiếp lộ ra ý cười.

Hắn thấp giọng tự nói: - Dựa vào cái gìdựa vào việc ta tên là Đường Kiếp.

Dù có nói thế nào, dưới sự khuyên nhủ của Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung trên đường đi ko tiếp tục du sơn ngoạn thủy nữa, tốc độ cuối cùng cũng tăng lên rất nhiều bởi vì có Linh Sự bảo vệ, sau hành trình gian nao vất vả, bọn họ cũng an toàn tới được thành Vạn Tuyền thuộc Văn Tâm quốc.

Là thủ đô của Văn Tâm quốc, thành Vạn Tuyền khí thế bao quanh, tất nhiên Thương Long phủ không thể bì được với nơi này. Cả thành phồn hoa hưng thịnh, riêng trên đường cái rộng đủ để tám chiếc xe ngựa chạy, kiến trúc chạm trổ ở hai bên, điện ngọc mái cong, biểu hiện rõ sự xa hoa khí thế, người trên đường cũng mặc áo gấm hoa lệ, khí chất phi phàm.

Xe ngựa đi trên đường đá xanh tạo ra tiếng lộc cộc, mỗi khi đi qua một ngã ba gần như đều thấy một đài phun nước, hình dáng khác nhau, muôn hình vạn trạng.

Nghe nói thành Vạn Tuyền có sông ngầm bên dưới, bởi vậy trong tành nơi nào cũng có nguồn suối, trước kia có người nhàn rỗi, ngồi đếm cũng đếm được hơn ba ngàn dòng suối mà vẫn chưa đếm xong, sau đó nơi này liền được gọi là thành Vạn Tuyền (ý chỉ có vạn con suối nhỏ trong thành).

Thành Vạn Tuyền chia làm hai phần, nội thành chính là hoàng cung Văn Tâm quốc, mặc dù nói Tiên phái là tối thượng, làm Tiên gia được kính trọng, nhưng hoàng thành vẫn có tôn nghiêm và địa vị như cũ.

Ngoại thành phía đông có núi Thanh Vân, tiếng tăm lừng lẫy, học viện Tẩy Nguyệt chính là nằm trên ngọn núi này. Có chỗ bất đồng là, ngọn ní này ko phải là do tự nhiên hình thành, mà là do Đại Năng Tẩy Nguyệt phái dùng Tiên pháp tạo thành, chính bởi vậy tên ngọn núi được đặt là Thanh Vân, đỉnh núi được gọi là Tân Tú, ý chỉ Tu Tiên Tân Tú, có nghĩa là một bước lên mây.

Xe ngựa chạy thẳng về phía núi Thanh Vân, vó ngựa vang lên tiếng đát đát, chạy qua thành Vạn Tuyền tới chân núi Thanh Vân, dưới chân núi có hồ nước, giống như chiếc thắt lưng chạy quanh chân núi, tên gọi là hồ Ngọc Đới, cũng là do Đại Năng Tẩy Nguyệt tạo ra. Cả ngọn núi Thanh Vân được hồ Ngọc Đới vây quanh, nghe nói trong hồ có quái vật ăn thịt người, chỉ có Tiên gia chuyên môn lái đò mới có thể đi qua.

Nói một cách khác, cả toàn núi Thanh Vân chính là học viện Tẩy Nguyện, mà tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, cho dù muốn đi ra cũng phải được viện phương gật đầu.

Sau khi vào tới chân núi, có thể nhìn thấy một dãy phòng ốc kiến trúc, dựa theo hồ mà xây dựng, nơi đây chính là "học tử lâm", cũng là nơi ở cho người nhà của học sinh học viện Tẩy Nguyệt.

Dựa theo quy định của học viện Tẩy Nguyệt, học sinh tiến vào học viện ko được mang theo tôi tớ, nhưng vì không để cho thiếu gia nhà mình chịu ủy khuất, các đại gia tộc luôn tìm ra được lỗ hổng của quy củ.

Ngươi không phải là không được phép mang theo tôi tớ sao? Đã vậy ta đây liền cho người hầu đi học, giữa các học sinh giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cũng chẳng thể nói được gì được.

Mà quy củ của học viện, chung quy cũng chỉ ở học viện mới có hiệu lực. Nếu đã như vậy, ta ở ngay ngoài học viện xây dựng phòng ở, lưu hạ nhân lại đây. Dựa theo quy củ của học viện, học sinh ở đó mỗi tháng có thể đi ra ngoài một ngày, muốn làm gì có thể đến đây tìm tôi tớ nhà mình giải quyết. Người hầu đi học chỉ là giải quyết chuyện ở trong học viện, còn bên ngoài đã có người khác phụ trách.

Cho nên nói trí tuệ của con người là vô hạn, mặc cho ngươi có đặt ra các quy củ gì chăng nữa, ta vẫn tìm ra được các lỗ hổng để đối phó.

Học tử lâm, chính là được xây dựng như vậy đấy.

Vệ gia ở học tử lâm mua một tòa nhà, cũng là cùng với hai ca ca dùng chung, dù sao tất cả mọi người một tháng mới ra ngoài một lần, chỉ cần một tòa nhà này cũng đủ dùng rồi.

Sau khi đoàn xe tới, Vệ gia đã sớm sắp xếp một gã người hầu ở trong này tới đón tiếp thiếu gia.

Vệ Thiên Xung xuống xe, nhìn nhìn toàn nhà, nhíu mày nói: - Nơi này cũng quá nhỏ đi.

Tòa nhà này có một cái sân và bốn gian phòng, bố cục ngăn nắp. Thoạt nhìn cũng không khác lắm so với tứ hợp viện ở Bắc Kinh, luận về diện tích thì kém xa Tĩnh Tâm viện, ba vị thiếu gia mỗi người ở một phòng, bọn hạ nhân cùng ở một phòng.

Vệ Thiên Xung ở Vệ gia, chưa từng ở trong một gian phòng nhỏ như vậy.

Gã người hầu tên là Lâm Mậu, nghe thấy Vệ Thiên Xung nói vậy, cười hì hì đáp: - Thiếu gia chỉ nhìn tòa nhà này nhỏ, mà lại không biết chi phí bỏ ra cho nó là bao nhiêu đâu.

Vệ Thiên Xung ngẩn người: - Tòa nhà này rất đắt sao?

Gã sai vặt giơ lên ba ngón tay.

- Ba ngàn lượng? Vệ Thiên Xung nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm rằng nơi này có chút mắc, khó trách tại sao nương luyến tiếc không mua chỗ lớn hơn.

- Là ba vạn lượng. Gã sai vặt nghiêm mặt nói.

- Cái gì? Vệ Thiên Xung thiếu chút nữa nhảy dựng lên: - Cướp của à? Căn nhà tồi tàn bé tẹo này mà bán hẳn ba vạn lượng?

Ba vạn lượng bạc, tức là tương đương với ba mươi triệu nhân dân tệ ở thời hiện đại.

Diện tích cả sân và tòa nhà cũng vào khoảng hai trăm mét vuông, tức là mỗi một mét vuông trị giá mười lăm vạn nhân dân tệ.

Tòa trạch viện đắt nhất Thương Long phủ, nếu tính ra cũng chỉ khoảng một vạn một mét vuông. Cho nên Vệ Thiên Xung mới nói giá ba ngàn lượng là rất đắt rồi. Nhưng trạch viện Đường Kiếp ngày trước mua ở bến Phong Bình, so với nơi này còn lớn hơn, mà chỉ mất một trăm năm mươi lượng bạc, không nghĩ tới tòa trạch viện ở đây lại có giá tới ba vạn lượng, khiến cho Đường Kiếp nghe xong, cằm cũng muốn rớt xuống.

Gã sai vặt cười cười nói tiếp: - Không có cách nào khác, ai bảo những người có thể đến theo học tại học viện Tẩy Nguyệt, không phú cũng phải quý chứ. Tòa trạch viện này không đáng giá, nhưng đất xung quanh đều không con nữa, cho nên đất bên hồ Ngọc Đới là mỗi năm một giá, càng ngày càng cao. Nơi này vẫn được coi là rẻ đấy, có nơi lưng dựa núi, mặt tiền hướng ra phong cảnh ngoài hồ, giá cả còn lên tới tận mười vạn lượng một tòa trạch viện, mà người ta còn phải tranh cướp nhau mới mua được đó.

Mười vạn lượng, không phải tương đương với một trăm triệu sao?

Nơi này chỉ là nơi mà đám học sinh một tháng tới một lần, mà cũng chỉ ở đây có một ngày, mà giá đã lên cao tới mức này. Nếu Tẩy Nguyệt phái có thêm quy định, không có hộ tịch ở Học tử lâm thì không được nhập học, vậy thì giá cả nơi này chỉ sợ cao tới tận trời.

Vừa nghĩ tới việc một tòa trạch viện có thể bán hơn một trăm triệu tệ, Đường Kiếp liền mơ hồ cảm thấy đau cả "bi", phun ra mấy từ: - Học khu phòng.

Bởi vì linh khí tràn đầy, có Tiên gia ở nên hàng năm mưa thuận gió hòa, bởi vậy sức sản xuất bên Tê Hà giới tương đối phát đạt. Nhưng cuộc sống ở nhân gian lại quá bình thường, hiện tại xem ra của cải đều tập trung ở nơi tu tiên rồi.

- Thế này thật quá ác rồi. Ngay cả Vệ Thiên Xung là kẻ tán gia bại sản, nghe thấy giá tiền cũng vô cùng đau lòng.

Cũng may gã sai vặt kia khuyên nhủ: - Tuy nhiên, cũng không phải không có nguyên nhân, phòng ở mặc dù đắt, nhưng tương lai sau khi thiếu gia học thành tài, có thể bán lại cho người khác. Nếu thiếu gia trở thành môn hạ, thậm chí là đệ tử, thì đây sẽ là một mảnh đất có phúc. Đến lúc đó, lão thái thái lại đem bán tòa trạch viện này đi, năm vạn lượng cũng có người muốn mua ấy chứ. Thiếu gia ngài có biết, tòa trạch viện đắt nhất Học tử lâm không phải là nơi phong cảnh đẹp nhất, mà là nơi các đệ tử đã từng ở. Cho nên lão gia thái thái, cũng là bỏ tiền vốn, để mua bán làm ăn cả đấy ạ.

Qủa nhiên bất kể thứ gì, chỉ cần liên quan tới tiền đồ, vậy thì nhất định không bao giờ rớt giá.

Vệ Thiên Xung hỏi: - Vậy nếu ta trở thành khí sinh thì thế nào?

Gã sai vặt bị dọa tới mức run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ tới thiếu gia sao lại không có chút tiền đồ, chưa có nhập học đã nghĩ tới chuyện bị đuổi học. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ha ha cười, nhưng không dám đáp lời.

- Trở thành khí sinh, vậy thì tòa nhà này một vạn lượng cũng không ai mua. Vẫn là Đường Kiếp cười nói tiếp: - Vậy nên tiểu thiếu gia à, việc học của ngài ở nơi này, quan hệ trưc tiếp tới mấy vạn thậm chí là mười mấy vạn lượng của Vệ gia đấy. Nếu không chăm chỉ học hành, là tuyệt đối không được.

- Ngươi ít dùng trò đó đi, lại muốn bắt ta đọc quy tắc đệ tử à? Ta không đọc. Vệ Thiên Xung tức giận đáp lại.

- Đọc quy tắc đệ tử cũng là tốt cho ngài, học thuộc quy tắc mới có thể không phạm sai lầm, khi làm việc mới có thể suy nghĩ chu đáo. Ngài cũng không muốn chỉ bởi vì không hiểu quy củ mà bị trừ hết điểm, đuổi về nhà phải không?

Đường Kiếp mỉm cười trả lời.

Vệ Thiên Xung vẫn lắc đầu: - Dù vậy ta cũng không đọc, không phải còn có ngươi hay sao? Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi chính là muốn lười biếng, đợi vào học viện liền không quan tâm tới ta, nhưng lại sợ ta gặp chuyện không may, nên mới muốn ta phải tự mình học thuộc quy củ. Hừ, ta không bị mắc lừa đâu.

- Qủa nhiên ở chung ba năm không uổng phí, hiện tại thiếu gia càng ngày càng hiểu ta. Đường Kiếp cười hì hì trả lời.

- Hừ, ta biết ngay là như vậy mà. Vệ Thiên Xung đắc ý, chỉ chỉ vào Đường Kiếp nói: - Còn nữa, đừng có lấy thập đại đệ tử ra bắt ép ta, ta không có hứng thú.

- Việc này à, ta không thể dễ dàng buông tay như vậy được, dù cho là dùng kiệu tám người nâng, đều phải nâng được ngài lên vị trí kia. Đường Kiếp vẫn cười hì hì nói.

- Thật là...thật sự là...ngươi thật sự là điên rồi. Vệ Thiên Xung không còn biện pháp, đành trực tiếp đi về phòng mình, cuối cùng vẫn là bị Đường Kiếp dây dưa nên phải tránh né.

Gã sai vặt chưa từng gặp qua có chuyện, có tôi tớ nói chuyện như vậy với chủ nhân, nhất thời có chút ngẩn người. Nhìn Đường Kiếp, sau đó lại nhìn Vệ Thiên Xung, nửa ngày cũng chưa tỉnh lại.

Quay ra hỏi Thị Mộng: - Hắn ta là người hầu đi học?

Thị Mộng dùng ánh mắt ám chỉ ngươi thật ngu ngốc nói: - Đúng vậy. Làm sao? Tôi tớ không được nói đùa với chủ tử? Hiếm thấy lắm à?

Nói xong liền phất tay rời đi.

Bởi vì là tới sớm, nên mọi người ở lại trong trạch viện nghỉ ngơi vào ngày. Trong thời gian này ca ca của Vệ Điệp là Vệ Minh cũng tới một lần, hỏi thăm tình hình tiểu thiếu gia. Ngược lại, Vệ Thiên Chí là ca ca của Vệ Thiên Xung thì lại không thấy đến, bảo là đang ở học viện tham gia luyện thi, không có thời gian tới.

Anh em họ gặp mặt, lại còn là bạn học, đêm đó trong viện liền sắp xếp một bàn tiệc, hai người uống rượu nói chuyện phiếm. CHỉ có điều vừa nhắc tới học viện, Vệ Minh lại không muốn nói nhiều, ngậm miệng ít lời. Đường Kiếp vốn nghe nói gã là người thông minh tính tình cởi mở, có thể khiến cho một người phóng khoáng cởi mở, trở thành một người trầm mặc, chắc chắn là do cuộc sống không được như ý.

Cuối cùng uống hơi nhiều một chút, Vệ Minh tóm lấy tay Vệ Thiên Xung nói: - Tiểu đệ à, nghe ta nói một câu. Nếu đến đây rồi, thì hãy cố gắng học tập, ngàn vạn lần đừng ham chơi bướng bỉnh như trước kia. Đây là học viện Tẩy Nguyệt chứ không phải Vệ gia, muốn ở nơi này ngẩng cao đầu, thật sự không dễ dàng.

Vệ Thiên Xung bị lời gã nói làm cho mơ hồ, nhìn Vệ Minh nói: - Không phải là có ai chèn ép huynh đấy chứ?

- Chèn ép? Vệ Minh bật cười ha hả: - Tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, ai còn có thời gian mà đi ức hiếp chèn ép người khác? Đợi tương lai ngươi có thể thăng lên cấp cao hơn, có lẽ sẽ gặp phải người chèn ép người khác. Nhưng hiện tại...ngươi phải tranh giành mới có được tư cách để người ta chèn ép đã.

Nói xong Vệ Minh vỗ thật mạnh lên người Vệ Thiên Xung vài cái, rồi nghênh ngang rời đi.

Vệ Thiên Xung bị Vệ Minh làm cho hoảng sợ, chưa từng nghe nói bị ức hiếp còn phải có tư cách. Trong lòng dâng lên chút sợ hãi, đêm đó gã cả đêm trằn trọc, không ngủ ngon giấc được.

Vào sáng sớm ngày thứ ba, ngày báo danh vào học viên chính thức bắt đầu.

Đi ra khỏi Học tử lâm, đến bên bến đò hồ Ngọc Đới, chỉ thấy một con thuyền lớn đầu rồng, thân thuyền chính là một toà lầu lớn.

Chiếc thuyền này rất lớn, thoạt nhìn có thể chứa tới cả vạn người. Theo lý thuyết thì không thể dùng ở hồ vì nước cạn, nhưng hiện tại lại đứng sừng sững ở bến đò. Chắc chắn là do pháp thuật của Tiên gia, khiến người ta nhìn đều cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Bến đò sớm đã đầy người đứng, tuy chỉ có một ngàn năm trăm học tử, nhưng những người tới tiễn đưa lại đông, khiến cho nhân số ở đây lên tới gần vạn người. Gần một vạn người này có thể nói nói là, con cháu quý tộc ở Văn Tâm quốc hầu như đều tập trung ở đây. Tùy tiện nhìn sang thì, mười người có chín người là con nhà quyền quý, người còn lại cũng là thân vương quý tộc, liếc mắt giẫm chân một cái cũng có thể là công tử của tướng gia nào đó.

Tuy rằng toàn là người quyền cao chức trọng, không phú thì quý nhưng đứng trước cửa học viện Tẩy Nguyệt, ngay cả việc đánh rắm cũng không ai dám. Đây là trước cửa Tiên gia, làm những chuyện phàm phu tục tử sẽ không ngẩng đầu lên được, chỉ cần sơ ý một chút, liền có thể lý giải được tại sao, mọi người dù phải tranh chấp vỡ đầu cũng muốn đắc đạo thành tiên.

Lối vào bên bến đò có treo một tấm bảng, bên trên đề mấy chữ " Người tiễn đưa, dừng lại tại đây", bên cạnh tấm biển còn có hai vị mặc áo bào trắng, trên lưng có trường kiếm, chính là người phụ trách thu nhận học sinh của học viện Tẩy Nguyệt.

Nhìn thấy tấm biển, Đường Kiếp quơ lấy hành lý nói: - Đi thôi, kế tiếp, chúng ta phải tự mình đi qua.

Nhìn tàu thủy tiến vào bến, lại nghĩ tới biểu hiện của Vê Minh đêm hôm trước. Từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi sự bảo hộ của gia đình, Vệ Thiên Xung đột nhiên không khỏi rùng mình một cái, buột miệng thốt lên: - Nhất nhập viện môn thâm tự hải. (ý nói sau khi vào học viện, mọi thứ đều khó lường như biển sâu)

Quay đầu lại nhìn về phía đám quản sự tới tiễn đưa, đột nhiên mắt có chút đau xót:

- Trương quản sự, đa tạ các ngươi một đường đưa ta tới đây, sau khi trở về, nói với nương rằng ta rất nhớ người.

Trương quản sự hoảng sợ, nghĩ thầm đứa nhỏ này tại sao đột nhiên lại thay đổi như vậy, trở nên biết điều rồi, không ngờ lại còn cảm tạ mình một đường đưa tiễn không dễ dàng.

Ngay sau đó Vệ Thiên Xung luề nói: - Ta đột nhiên nghĩ, có chút không muốn đi học...

Trương quản sự lảo đảo đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.

Cũng may Vệ Thiên Xung chỉ là nhất thời mất bình tĩnh, gã cũng biết nếu từ bỏ trở về thì kết quả đợi gã là gì. Bị Đường Kiếp lôi kéo, chỉ còn cách kiên trì đi về phía trước.

Bởi vì học sinh tương đối nhiều, nên tất cả mọi người đều xếp hàng tiến vào. Có lẽ trước đó đều được dặn dò chỉ bảo, nên cũng không gặp ai kiêu ngạo huênh hoang.

Kỳ thật toàn là con cháu nhà giàu có, ngạo khí tất nhiên là có, nhưng không có nghĩa là bọn họ đều biểu hiện ra, ít nhất là ở đây. Bọn họ đều biết nếu bọn họ ở đây không được phép tùy tiện, nhưng tất nhiên sau này thì không thể nói trước được.

Ngay tại khi tất cả mọi người đang chờ lên thuyền là lúc, phía sau có một hồi chuông trong trẻo.

Mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa kim quanh lóng lánh đi tới chõ bến đò rồi dừng lại. Từ trong xe ngựa có vài tên nam tử mặc kim y bước xuống, cũng không nói chuyện, chỉ đứng một bên nhìn về phía đám người.

- Mấy người kia là ai vậy, cũng là đệ tử tới nhập học sao? Có người nhỏ giọng nghị luận.

- Đó là mấy vị sư huynh đã vào học viện, tất nhiên không cần xếp hàng, bọn họ chỉ là tới đây để giữ gìn trật tự mà thôi.

- Nói bậy,y phục của học sinh trong học viện Tẩy Nguyệt đều giống nhau, đều là một thân màu trắng, ở đâu có kim bào chứ? Còn nữa nhìn xem tuổi tác cũng không đúng.

- Đó là bởi vì mấy vị này không giống như những người khác, bọn họ đều là học sinh được trao đổi từ Thiên Thần cung, thuộc vào loại đặc biệt tiến vào, mặc là trang phục truyền thống của Thiên Thần cung, có gì mà kỳ lạ chứ.

- Hóa ra đến đây là học sinh Thiên Thần cung.

Mọi người đều bàn tán xôn xao.

Vài năm gần đây người của Thiên Thần cung tiến vào học viên Tẩy Nguyệt, nghe nói là để giao lưu tiên thuật, trao đổi học sinh. Bởi vì do địa hình và khẩu âm, nên chuyện này không giấu giếm được, vì thế những người nhanh nhạy đều biết được, chỉ có điều không nghĩ vừa nhập học đã gặp được họ.

Bất quá bình thường bọn họ đều mặc y phục màu trắng, duy chỉ có hôm nay mới đổi sang mặc kim y, đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm trở lại đây.

Đây là bởi vì những học sinh tiến vào của năm nay, cũng là năm cuối cùng mà Đường Kiếp có thể tiến vào học viện Tẩy Nguyệt. Qua năm nay, nếu Đường Kiếp mà còn không xuất hiện, thì cũng không cần phải tiếp tục đợi nữa, mà chỉ cần hắn ta đến đây, thì lúc đó đi hay ở cũng không còn quan trọng nữadù sao thì tư liệu đã đến tay, không phải là tìm kiếm không mục đích nữa.

Bởi vì trong lần nhập học này, Thiên Thần cung ngoại lệ chủ động xuất hiện, gióng trống khua chiếng tìm kiếm Đường Kiếp.

- Thiên Thần cung Nghe thấy vậy, Đường Kiếp ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người mặc kim y trên xe ngựa kia.

Lúc đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thần bí, thì thào nói:

- Qủa nhiên là đến rồi

- Cái gì đến rồi? Vệ Thiên Xung nghe thấy liền thuận miệng hỏi Đường Kiếp.

Đường Kiếp không trả lời, chỉ là khẽ mỉm cười một tiếng.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên làm một việc khiến người ta phải kinh hãi.

Hắn lao mạnh ra khỏi đội ngũ, nhảy lên một cỗ xe ngựa ở gần đó, lật người phi lên đỉnh xe.

Đứng ở trên đỉnh xe, Đường Kiếp cao giọng hô to: - Ta là Đường Kiếp, hôm nay cuối cùng cũng toại nguyện, được trở thành học sinh của học viện Tẩy Nguyệt. Hôm nay đặc biệt tuyên cáo, học viện Tẩy Nguyệt thập đại đệ tử, tương lai chắc chắn có một vị trí của Đường Kiếp ta.

Tiếng hét của hắn truyền đi tứ phía, chấn động khiến cho mọi người trợn mắt há mồm, mấy gã kim y lập tức cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp.

Tiếng ồn ào nổi lên, không khí đang yên tĩnh lập tức dậy lên tiếng reo hò.

Đường Kiếp lúc này mới thản nhiên nhảy xuống khỏi xe ngựa và trở lại bên người Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung bị hắn dọa cho hoảng sợ, kêu lên: - Đường Kiếp ngươi điên rồi sao? Dám đứng ở cửa học viện Tẩy Nguyệt la hét.

Đường Kiếp cười đáp: - Chỉ là biểu đạt chí lớn của ta mà thôi, thời xưa cường nhân không phải vẫn như vậy sao? Không biểu đạt một chút tình cảm, thể hiện một chút chí hướng, làm sao có thể gọi là khí phách chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play