Chớp mắt đã mười năm qua đi. Trong mười năm này, Đường Kiếp chỉ ở bên vợ con, nhìn các con từ bi bô học nói đến từng bước trưởng thành, tận tình hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Từ khi sinh ra, tiểu Tử Hi và tiểu Hiên Vũ đã thể hiện thiên phú kinh người, dù bị Đường Kiếp phong ấn thì sự thông minh tài trí kế thừa từ Đường Kiếp vẫn làm người ta tán thưởng. Bọn chúng tràn đầy tinh lực, năng lực học tập mạnh mẽ, chỉ riêng phần thông minh và tinh lực này đã khiến mọi người xung quanh vui sướng mà phiền não.
- Không, không, tiểu thiếu gia, nơi đó không thể đi! Thị nữ kinh hoàng quát lớn, một thiếu niên bướng bỉnh như khỉ leo lên tòa điện phủ. Nơi đặt chân trơn trượt gần như không có điểm mượn lực, nhưng lần nào thiếu niên cũng có thể chuẩn xác dẫm lên. Đáng lưu ý là trong quá trình này nó không hề cúi đầu liếc mắt mà hoàn toàn dựa vào trực giác. Sự mẫn cảm về không gian này chính là biểu hiện cho thiên phú không gian của nó.
Có thiên phú như vậy, bé trai leo trèo như giẫm trên đất bằng, thực khó mà ngã xuống. Mặc dù thế thì thị nữ vẫn hoảng sợ kêu lên, e sợ cho đứa nhỏ sẽ bị thương.
- Hỉ Thước, đừng hô to gọi nhỏ nữa, cũng không phải chuyện to tát gì. Một âm thanh nhu hòa từ trong tiểu đình cách đó không xa truyền đến, là một tiểu cô nương dung mạo giống hệt thiếu niên đang chấp bút vẽ tranh.
Họa bút làm từ kim thiết nên rất nặng, tiểu cô nương cầm nó cũng có phần cố hết sức. Trán chảy mồ hôi, nhưng tiểu cô nương vẫn nghiêm túc đặt nét vẽ, một đóa bạch vĩ hướng tới mặt trời chậm rãi nở rộ trên giấy.
- Ai da tiểu thư, thế không được đây. Nếu chẳng may thiếu gia té ngã thì sao. Thị nữ Hỉ Thước vội nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play