Edit: Dụ
Nhìn nam nhân bị thương, Giang Húc nhíu chặt mày. “Mộc Phong, ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” Thả Tiểu Nguyên và đám thuộc hạ ra dọn dẹp chiến trường, Liễu Mộc Phong lấy phục nguyên dịch ra, đổ một ít vào vết thương của mình.
“Ngươi đúng là yếu thật, con thỏ xám kia chỉ có thực lực Linh Phàm cảnh nhị tinh thôi đó!” Nói đến đây, Giang Húc rất bất đắc dĩ. Loại thỏ này, lúc hắn Linh Phàm cảnh cửu tinh, một kiếm có thể chém ba con. Nhưng Mộc Phong giết một con còn bị thỏ cắn một phát. Cái thực lực chiến đấu yếu xìu này, thật khiến người ta cạn lời a!
“Không sao, từ chân núi lên đỉnh núi, yêu thú trên đường ta bao hết, ngươi đừng ra tay, ta luyện tập nhiều vào, thân thủ tự nhiên sẽ không yếu như vậy nữa!” Liễu Mộc Phong tự mình cũng cảm thấy, năng lực chiến đấu của mình có chút yếu, cần phải luyện tập cho tốt.
“Mộc Phong, kỳ thật, nếu ngươi sợ yêu thú, ngươi đừng cận chiến với chúng, ngươi có thể phụ linh lực của ngươi vào pháp đao, như vậy, ngươi đứng cách năm mét chém một đao, thỏ sẽ chết. Không cần phải chạy đến trước mặt nó giết nó đâu.” Nhìn Liễu Mộc Phong, Giang Húc kiên nhẫn dạy kinh nghiệm. Nghe vậy, Liễu Mộc Phong gật đầu. “Ừm, ta biết rồi, lần sau gặp yêu thú sẽ làm theo ngươi nói. Trước tấn công từ xa, đợi yêu thú bị thương rồi, ta mới tấn công. Như vậy mình sẽ không bị thương.”
“Đúng vậy, chính là như vậy, giết yêu thú loại chuyện này, càng giết càng có kinh nghiệm, đợi ngươi giết nhiều yêu thú rồi, ngươi sẽ không sợ yêu thú nữa, hơn nữa, ngươi càng giết yêu thú, thực lực của ngươi càng vững chắc, ngưng thực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT