Chương 51: Chị Đại Trời Sinh 2

Dương Quân Tô giận không chỗ phát tiết, cuối cùng bà cũng bắt được mày.

Cô "Xuỵt" một tiếng, ra hiệu Chu Viên Viên đừng lên tiếng. Chu Viên Viên khẩn trương trợn tròn tròng mắt, đứng đấy không nhúc nhích.

Dương Quân Tô xoay người đi tìm hai cây gậy gỗ, mình cầm một cây, đưa cho Chu Viên Viên một cây. Sau đó cô chạy gấp tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đập mục tiêu ở trong bụi cỏ.

Người đàn ông nấp trong bụi cỏ rốt cục kìm nén không được, phủi đất một chút chui ra. Thằng cha này nhìn bộ dạng cũng không phải là thứ tốt, trên đầu đội nón xanh được bện từ lá cây, trên mặt bôi đến độ toàn là bùn, chỉ lộ ra hai con mắt. Vì nhìn trộm thật sự là nhọc lòng.

Dương Quân Tô lại xích lại gần xem xét, người này còn mặc quân trang, lửa giận của cô càng lớn hơn, quả thực là bại hoại hình tượng quân nhân. Cô đuổi theo gã đàn ông tiếp tục dồn sức đánh. Chu Viên Viên kịp phản ứng cũng tới cùng hỗ trợ.

Người đàn ông vừa trốn tránh gậy gỗ của hai người vừa giải thích: "Đồng chí, có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi hay không? Tôi là dân binh trong huyện, chúng tôi đang làm diễn tập ngụy trang."

Dương Quân Tô không chịu thôi: "Anh chỗ nào không ngụy trang mà lại cố ý đến gần nhà vệ sinh nữ ngụy trang. Lãnh đạo của các anh đâu? Tôi phải đi báo cáo vạch trần với người đó."

Mặc dù người đàn ông dáng người linh hoạt, nhưng vẫn bị Dương Quân Tô đánh mấy gậy thật mạnh.

Người đàn ông đỏ mặt hét lên: "Vị đồng chí này, cô chuyên đánh vào điểm yếu của tôi, nếu như cô không dừng tay thì tôi sẽ tự vệ phản kích đó."

Dương Quân Tô đập một gậy vào hạ bộ của gã, hung dữ nói: "Mày đánh lại đi, lão nương có võ, sợ mày hả." Trước kia cô vì phòng thân mà tập võ mấy năm, cỗ thân thể mà cô kế thừa này rất cường tráng, lại thêm có Chu Viên Viên hỗ trợ, đánh tên ma cà bông này cũng không có vấn đề gì. Huống chi cách đó không xa, còn có người của đội khai hoang bọn họ, chỉ cần cô cao giọng hô lên một tiếng, khẳng định sẽ có người đến. Dương Quân Tô yên tâm có chỗ dựa vững chắc.

Lúc Dương Quân Tô đang do dự là bây giờ gọi người, hay là đánh đủ mới hô, đột nhiên nghe thấy âm thanh vô cùng trung khí: "Dừng hết lại."

Người tới là một người đàn ông mặc trang phục như tên ma cà bông này, chỉ là cao hơn, uy vũ hơn anh ta.

Dương Quân Tô mắng: "Ông nội mày, lưu manh còn thành đoàn."

Người đàn ông kia thân thủ mạnh mẽ linh hoạt, một phát bắt được cây gậy của Chu Viên Viên, tiện tay ném xuống đất, anh ta lại đưa tay đến bắt cây gậy của Dương Quân Tô, Dương Quân Tô hơi nhoáng một cái tránh ra, quơ xuống dưới, đâm vào điểm yếu của anh ta.

Người đàn ông lại linh hoạt tránh đi, anh ta hô một tiếng vào trong bụi cỏ: "Các anh em, đừng ngụy trang nữa, ra làm chứng đi."

Anh ta vừa mới nói xong, từ trong lùm cây, trong bụi cỏ, lập tức chui có mười người đàn ông mặc trang phục y chang chui ra.

Dương Quân Tô: "..."

Chu Viên Viên kinh ngạc đến há to miệng, cô ấy mau chóng túm túm góc áo của Dương Quân Tô: "Cái đó, bọn họ hình như thật sự là làm diễn tập ngụy trang đó chị."

Hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nam tử bị phát hiện đầu tiên đứng dậy, anh ta chùi lớp bùn trên mặt đi, tiến lên vẻ mặt đau khổ giải thích: "Nữ đồng chí, lần này cô tin tưởng tôi đi. Nếu không cô xem chứng minh công việc của tôi nhé?"

Dương Quân Tô thật sự kiểm tra công việc của anh ta, đúng là trang bộ.

Đã thật sự là hiểu lầm, cô liền nói: "Xin lỗi, là tôi đoán sai. Nhưng mà lần sau các anh phải chú ý lựa chọn địa điểm ẩn nấp, tuyệt đối không được chọn nơi dễ khiến cho người ta hiểu lầm."

"Được rồi tốt, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý." Cũng không thể lại bị đánh nữa.

Dương Quân Tô phất phất tay: "Vậy cứ như vậy đi, Tiểu Chu, chúng ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play