Sau khi Diệp Hương Vân từ nhà mẹ về, cả nhà đều cảm nhận được sự thay đổi của bà. Bà cần mẫn hơn trước, không còn dáng vẻ khổ sở rầu rĩ kia nữa, tính tình cũng trở nên ôn hòa. Đối với Dương Lợi Dân càng thêm săn sóc dịu dàng, đối với mấy đứa con gái càng niềm nở, những lời mà con không thích nghe, bà kiên quyết không nói nữa. Thường khen Dương Phán và Dương Đình Đình, hai người nhất thời không quá thích ứng.
Diệp Hương Vân càng để tâm tới Dương Quân Tô hơn, chuyện con gái sắp xếp bà đều nghiêm túc làm, thậm chí còn chủ động báo cáo tiến độ học tập của mình.
Dương Quân Tô khá hài lòng với bà, nên khen thì khen, nên giảng giải vẫn giảng giải.
Diệp Hương Vân thông qua tiếp xúc với người khác, cũng biết con gái mình lợi hại bao nhiêu. Bây giờ người trong hợp tác xã ai không khen con gái bà lợi hại giỏi giang? Người khác khen, chồng mình cũng khen, trước đây bà là bị mỡ lợn che mờ mắt sao? Cả ngày chỉ biết bới móc con gái?
Dương Quân Tô thấy người mẹ khờ khạo không đổi này cuối cùng cũng bắt đầu thượng đạo, không dám phớt lờ nữa, lại xách cha cô ra giảng bài.
"Cha, mẹ con không có chủ kiến gì, khá nghe lời cha, sau này cha ở trước mặt mẹ nói chuyện phải chú ý, những lời không có nguyên tắc, không có tính tiến bộ kia thì đừng nói nữa. Trước đây cha còn nói gì, đàn ông cưới người như con về làm tổ tông, cha đặt tay lên ngực tự hỏi xem, những gì tổ tông của cha cho cha có nhiều bằng con cho cha không? Tổ tông nhà họ Dương cha cho cha làm cha của trưởng khoa? Cho cha nhận được tôn kính, sống ở nhà mới? Tổ tông của cha ngoài cho cha một cái họ, còn cho cha cái gì?"
Dương Lợi Dân: "..." Đứa con này oán ông bà, bây giờ ngay cả liệt tổ liệt tông đã mất của nhà họ Dương cũng không tha sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT