Sau khi nghe Hứa Chiêu Ý đôi ba câu đã tóm tắt xong tình hình, Chu Tử Khâm ghé người sát vào lan can, hướng mắt về phía đối diện, nhìn: “Ồ, đó chẳng phải là cô nàng thảo mai đó sao? Tớ hiểu rồi, cô ta quả thật có thù oán với Tự Tự.”
“Ai thế?” Thẩm Tự và Hứa Chiêu Ý trăm miệng một lời, không hẹn mà cùng quay sang hỏi Chu Tử Khâm.
“Bạn học cùng trường cấp ba với chúng ta đó, quên rồi hả?” Chu Tử Khâm gợi lại cho Thẩm Tự nhớ: “Hồi cấp ba, lúc cậu vừa chuyển sang lớp bọn tớ thì cũng là thời gian diễn ra cuộc thi đấu kỷ niệm ngày thành lập trường giữa tám trường đấy, vai chính video tuyên truyền đã được quyết định, nhưng lâm thời đổi lại thành cậu, tới bảng xếp hạng trên diễn đàn trường cậu cũng đứng nhất, người nhảy điệu đầu tiên trong bữa tiệc hữu nghị giữa tám trường cũng là cậu… tóm lại cậu vừa mới tới Bắc Kinh đã giành hết mọi sự nổi bật của cô ta.”
Người như Thẩm Tự, nếu đặt trong bối cảnh học đường, chắc chắn chính là kiểu nữ chính thu hút mọi ánh nhìn.
Chỉ xét riêng dung mạo thôi mà cô đã là nữ thần trong mộng của vô số nam sinh rồi, nhớ ngày đầu tiên khai giảng năm mười hai, cô nhận thư tình đến mỏi cả tay; thậm chí còn có một đàn em lớp mười tỏ tình với cô ngay giữa sân trường, cuối cùng bị giáo viên chủ nhiệm tóm được, mắng cho một trận, nhưng sau đó vẫn có người học theo y vậy; vào bữa tiệc giữa tám trường, cô chỉ cần một điệu nhảy đã được phong lên thành thần, đồng thời ngồi ổn trên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng hoa khôi đăng trong diễn đàn trường; sau đó tới sự kiện cúp điện năm phút, cô và hotboy của trường THPT số 1 cùng nhau hát một bản tình ca, tức khắc khiến tường tỏ tình trong sân trường kín chỗ, đồng thời cô cũng trở thành mục tiêu hàng đầu trong danh sách những kẻ muốn ám sát của hầu hết nữ sinh… Cô chỉ tới trường trung học trực thuộc đại học Bắc Kinh có một năm mà đã trở thành nữ sinh đứng đầu cuộc bỏ phiếu “Cô ấy là cả thanh xuân của tôi” được tổ chức trên diễn đàn giữa các trường cấp ba lớn trong thành phố.
“Tóm lại, cậu chính là ác mộng của mấy cô nàng trà xanh hồi cấp ba đấy.” Chu Tử Khâm chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy vui rồi: “Hồi chúng ta còn học cấp ba, cô nàng trà xanh đó ngày nào cũng giả bộ đáng thương, nhận anh trai mưa, chơi chiêu hèn kế bận, cuối cùng cũng bị báo ứng, bị đè đầu cưỡi cổ thảm thương như vậy cũng là đáng đời.”
“Hóa ra đàn chị mà đám con trai lớp tớ bàn tán hồi tớ đại diện cho trường tham gia thi đấu là cậu hả?” Hứa Chiêu Ý như nhớ tới chuyện gì: “Sau cuộc thi giữa tám trường, bên trường tớ cũng có người muốn gửi thư tình cho cậu, nhưng tớ không mấy để tâm, nghe một lần rồi quên béng luôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT