Lúc đó, tôi đang bị cha ruột – say rượu – đè ra đánh bên vệ đường. Năm đó tôi mới sáu tuổi.

Lẽ ra trẻ con bị đánh sẽ chỉ biết cúi đầu khóc. Nhưng tôi thì không. Tôi ngẩng đầu, cười khiêu khích nhìn ông ta. Như thể đang nói: “Ông chỉ có chút sức này thôi à?”

Cha tôi tức điên, tay càng đánh mạnh hơn. “Dám cười cha mày? Để tao đánh mày tới chết!”

Nhưng tôi vẫn không cúi đầu.

Mẹ Thẩm đứng bên cạnh nhìn, nhất thời ngây người. Vì nét bướng bỉnh của tôi lúc đó… giống hệt Y An – con gái bà.

Bà lập tức xuống xe cùng vệ sĩ, đứng chắn trước mặt cha tôi, kéo tôi ra sau lưng mình.

“Ông là cha mà lại đánh con như thế à?”

Cha tôi lảo đảo mở miệng: “Bà là cái thá gì mà xen vào chuyện nhà tôi?”

Mẹ Thẩm vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi đưa ông một triệu, đứa bé này từ nay theo tôi.”

Cha tôi tỉnh rượu ngay lập tức, hai mắt đầy ngỡ ngàng. “M-một triệu?”

Lúc ấy tôi còn không biết một triệu là bao nhiêu.
Nhưng tôi biết rất rõ: Một triệu… có thể khiến người cha thường xuyên say xỉn đánh tôi mỗi ngày, lần đầu tiên nhìn tôi mà cười vui vẻ.

“Từ giờ con theo cô ấy nhé, ba đi đây!”

Thế là, phu nhân nhà họ Thẩm nhận nuôi tôi, đặt tên là “Thẩm Y Ninh”.

Mẹ Thẩm và ba Thẩm đối xử với tôi rất tốt.

Song song với việc nhận nuôi tôi, ba mẹ Thẩm cũng không ngừng tìm kiếm con ruột của mình.
Cuối cùng, vào năm tôi học lớp 10, họ đã tìm được Thẩm Y An.

7

Ba mẹ Thẩm rất vui mừng, và tôi cũng thật lòng mừng thay cho họ.
Dù sao tôi cũng đã sống trong nhà họ Thẩm bao năm, tôi biết họ nhớ con gái ruột đến nhường nào.

Nhưng mỗi ngày sau khi Thẩm Y An trở về, cô ấy đều u uất, không vui vẻ chút nào.
Cô ấy suốt ngày nhốt mình trong phòng.
Không chịu nói chuyện với ba mẹ Thẩm, còn khi thấy tôi thì quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Cô ấy ghét tôi. Tôi biết chứ.

Chỉ vì tôi có vài nét giống cô ấy, mà được sống trong nhà họ Thẩm, sống mười mấy năm sung sướng.
Còn cô – thiên kim tiểu thư của nhà họ Thẩm – thì lại lưu lạc bên ngoài suốt mười năm, sống cảnh đói nghèo khốn khó.

Cô ấy trở về ngôi nhà lộng lẫy vốn thuộc về mình trong bộ dạng lôi thôi, tóc khô xơ, da dẻ sần sùi.
Còn tôi thì sao? Được hưởng nền giáo dục tốt nhất, đến cả mái tóc cũng có người chuyên chăm sóc.

Tôi đã từng cố gắng tìm cách làm cô ấy vui. Nhưng cô ấy bài xích tôi nhiều hơn tôi tưởng.

Có lần, tôi nghe lén được ba mẹ Thẩm trò chuyện.
“Cũng tại em… năm đó mang Y Ninh về mà không nghĩ đến cảm xúc của con bé.”
“Đừng tự trách. Y Ninh cũng là đứa trẻ tội nghiệp, em không sai đâu.
Nhưng tình hình bây giờ, đúng là phải cân nhắc có nên đưa con bé về nhà cũ không…”

“……”

Nghe đến đây, tim tôi đập thình thịch. Tôi cố kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng quay về phòng.

Từ khi Thẩm Y An trở lại, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi nhà họ Thẩm.
Nhưng kế hoạch của tôi là sau kỳ thi đại học, năm mười tám tuổi tôi sẽ ra đi.

Vì nếu tôi về nhà bây giờ, ông bố nát rượu kia sẽ không để tôi học tiếp mà chắc chắn sẽ ép tôi nghỉ học đi làm.
Còn bà mẹ mê trai của tôi thì… khả năng cao là chẳng đoái hoài gì đến tôi cả.

Tôi chưa từng có ý định bám víu nhà họ Thẩm. Tôi chỉ muốn… khi rời đi, ít nhất tôi phải nhìn thấy được tương lai của mình.

Sau kỳ thi đại học, tôi có thể tự nuôi sống bản thân. Nhưng giờ đây, ba mẹ Thẩm đã bắt đầu có ý định đưa tôi rời đi… Tôi có thể làm gì được đây?

8

Đêm hôm đó, vì suy nghĩ quá nhiều, tôi sốt cao cả đêm. Hôm sau có bài kiểm tra, tôi làm không ra gì, tụt xuống ngoài top 50.

Ngược lại, Thẩm Y An lại có màn thể hiện vượt kỳ vọng, vọt lên hạng 10 toàn khối.

Hôm công bố kết quả, tôi vì tâm trạng rối bời mà ăn cơm với vẻ mặt nặng trĩu.
Còn Thẩm Y An lần đầu tiên nở nụ cười, nói:“Ba, mẹ, lần này con thi đứng thứ mười toàn khối.”

Ba mẹ Thẩm ngạc nhiên và mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Y An gọi họ như vậy, cũng là lần đầu cô ấy chủ động chia sẻ chuyện của mình.

Họ khen tới tấp: “Y An giỏi quá! Thật sự rất xuất sắc!”

Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của họ, nhìn về phía Thẩm Y An. Chỉ thấy cô ấy nở một nụ cười đầy thách thức với tôi.

Tôi không giận. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy hưng phấn.

Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu cách khiến Thẩm Y An vui vẻ trở lại rồi.

Tôi đoán… thứ cô ấy muốn không phải là tôi biến mất. Mà là… đánh bại tôi.

Cô ấy muốn chứng minh, dù tôi sống ở nhà họ Thẩm nhiều năm, thì vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, không thể sánh được với cô ấy!

Để kiểm chứng suy đoán của mình, những kỳ thi sau đó tôi bắt đầu “giam điểm”. Càng thi càng tệ.

Quả nhiên, Thẩm Y An ngày càng vui vẻ, càng nói chuyện nhiều hơn ở nhà. Thậm chí còn mấy lần chủ động nói muốn dạy tôi học.

Ba mẹ Thẩm cảm thấy rất yên tâm, từ đó về sau không còn nhắc đến chuyện đưa tôi về nhà cũ nữa.
Còn tôi thì hoàn toàn “hóa thân” thành một bình hoa vô dụng, chỉ biết chưng diện, không hề đụng đến sách vở.

9

Khi Thẩm Y An ngồi tự học ở trường, tôi trốn học đi làm móng. Lúc cô ấy đi học thêm, tôi thì nằm dài ở nhà chơi game.

Thành tích của tôi tụt dốc không phanh, cho đến khi trở thành học sinh đội sổ của cả khối.

Có lần, Thẩm Y An bóng gió hỏi tôi: “Chị à, chị từng nằm trong top 10 của khối đó. Giờ thế này, chị cam lòng thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play