Từ Cảnh Nhân Cung bước ra, sắc mặt Lục Cảnh Dương lập tức sa sầm. Hắn làm sao có thể không để tâm, sao có thể không bận lòng chuyện trong lòng Nhân Nhân rốt cuộc chứa ai.
Ngày hôm đó ở Cảnh Nhân Cung, khi Nhân Nhân nói với Phong Ý Nhân rằng muốn gả hắn làm rể tướng quân phủ, trong khoảnh khắc ấy, hắn suýt nữa đã nổi sát tâm. Nếu không phải có tấm bình phong ngăn lại, Phong Ý Nhân sợ là đã không sống được qua ngày hôm đó.
Về sau, Nhân Nhân giải thích rằng nàng chỉ buột miệng nói thế để chọc ghẹo Phong Ý Nhân, nhưng Nhân Nhân cũng từng nói, nàng có một chút thích hắn.
Lục Cảnh Dương không phủ nhận việc hắn đưa Phong Ý Nhân đi Toại Châu là có tư tâm. Nhưng cho dù có tư tâm thì đã sao? Nếu không phải hắn từng hứa với Hoàng hậu, Phong Ý Nhân vốn dĩ không thể còn được ở lại kinh thành đến giờ.
Nhân Nhân nói thích hắn một chút là vì hắn giống “người đó”, như vậy… rốt cuộc trong lòng nàng thích hắn đến mức nào?
Lục Cảnh Dương chưa từng nghĩ sâu, cũng không cho rằng phần tình cảm đó quan trọng đến vậy. Hắn luôn tin rằng Nhân Nhân yêu hắn, từ năm đầu nàng tiến cung đã luôn như thế — ánh mắt nàng nhìn hắn, lúc nào cũng tràn đầy.
Mãi đến khi Thế tử Bắc An Vương vào kinh, hắn mới nhận ra: Nhân Nhân từng sống ở Bắc Cương mười một năm. Mười một năm đó, hắn hoàn toàn không biết gì, cũng chưa từng nghe nàng nhắc tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT