Lục Hoán suýt nữa thì tắc thở vì bị bịt miệng: “Ưm, ưm ưm ——”
Hắn hất tay Ôn Ninh ra, nghiêm trang lên án: “Minh Ngọc, muội thật là nhẫn tâm!”
Nói xong còn làm bộ ôm lấy cổ họng, khẽ ho mấy tiếng như bị thương nặng lắm, sau đó giả vờ lảo đảo muốn ngã xuống.
Ôn Ninh chẳng buồn để ý, nghiêng người tránh đi, hoàn toàn không có ý định đỡ hắn.
Lục Hoán đành phải tự mình chống tay lên bàn, nhanh nhẹn chống người đứng dậy. Vừa ngồi ổn, hắn liền xoa xoa sống mũi, giọng lầm bầm: “Vừa rồi ta lỡ lời.”
Ôn Ninh liếc hắn một cái, ánh mắt như có như không quét qua, khiến Lục Hoán cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn nghĩ thầm Minh Ngọc này đúng là được hoàng huynh chân truyền, ánh mắt kia hung dữ chẳng kém gì! Vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Ta vừa rồi nói năng linh tinh, toàn là lời hồ đồ, muội đừng để bụng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT