Lục Cảnh Dương hơi cúi mình xuống ôm lấy người trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên. Ôn Ninh vừa mới khóc nước mắt chan chứa đẫm cả vạt áo của Lục Cảnh Dương nhưng trong lòng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ là ai nàng cũng đều muốn trở thành người đặc biệt nhất. Ngụy Lâm Đế là vậy, Thái tử điện hạ cũng chẳng khác gì. Vậy nên nàng mới dùng cùng một chiêu thức mà có thể thành công cả hai lần.
Lục Cảnh Dương cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy chính mình vừa dồn ép nàng đến mức này, giờ mục đích đã đạt được tâm tình tất nhiên rất tốt.
Chờ Ôn Ninh khóc một lúc, hắn mới nhẹ giọng nói: “Từ nay, cứ mười lăm hàng tháng Cô sẽ phái người đến lấy.”
Ôn Ninh nghĩ bụng, tháng sau nàng sẽ rời khỏi cung đâu cần để ý tới hắn nữa. Nàng khóc một lúc rồi ngừng tiếng nấc, đẩy nhẹ Lục Cảnh Dương ra rời khỏi vòng tay hắn, rồi cúi đầu đứng yên không nói thêm lời nào.
Lục Cảnh Dương nhìn nàng cắn chặt môi, không khỏi bật cười — khóc xong mới nhớ tức giận, tính khí cũng chẳng nhỏ ngay cả đôi môi hồng cũng sắp mím đến mức mất dáng.
“Nhân Nhân, gọi thêm một tiếng nữa đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play