Nhất thời, ba người đứng tại chỗ đều rơi vào một khoảnh khắc im lặng đến ngạt thở. Lục Hoán vừa dứt lời liền nhận ra mình lỡ miệng, muốn thu lại thì đã muộn. Hắn lắp ba lắp bắp giải thích, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi:
"Không, không phải vậy… Là… Là Minh Ngọc vận khí tốt, nên ta mới vừa lúc nhìn thấy biểu huynh thắng."
Nhưng lời giải thích này nghe thế nào cũng chẳng khác gì câu nói ban nãy. Ôn Ninh cúi gằm đầu, mắt không buồn liếc, chăm chú nhìn bụi đất dưới chân như thể muốn tìm ra một cái lỗ để chui xuống. Hai má nàng âm ấm, trong lòng đã sớm đem Lục Hoán mắng cho một trận không ngơi nghỉ.
Đến cả Kỳ Triều cũng nghẹn lời một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành giả như chưa nghe thấy gì, cố gắng giữ phong độ mà cáo từ, quay người rời đi.
Kỳ Triều vừa khuất bóng, Ôn Ninh liền nhịn không được, trừng mắt:
"Lục Hoán!"
Giọng nàng đầy giận dữ, hai hàng lông mày cong thanh tú cũng chau lại, rõ ràng là đã tức giận thật rồi, như chỉ chực bùng nổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT