Ôn Ninh lặng lẽ khóc yên tĩnh không một tiếng động cũng chẳng hề nhúc nhích.
Kể cả có người ngồi xuống sập mỹ nhân của nàng nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện ra. Mãi đến khi bị người ta nửa ôm nửa bế lên nàng mới giật mình mở mắt trong cơn hoảng hốt.
Cơ thể nàng rơi vào vòng tay nóng ấm, Ôn Ninh như thể đột ngột chìm vào suối nước nóng. Cảm giác ấm áp dâng lên từ tứ phía dồn thẳng tới lồng ngực khiến nàng không kiềm được mà run lên khe khẽ.
Nàng khịt khịt mũi đôi mắt long lanh nước nhìn chẳng rõ người trước mặt là ai. Nhưng hương đàn hương phảng phất nhè nhẹ trên người đối phương, lại khiến nàng lờ mờ nhận ra—
Là đàn hương của Đông Cung là Lục Cảnh Dương... Sao hắn lại đến đây?
Ôn Ninh đầu óc không còn tỉnh táo nghĩ ngợi vòng vo hồi lâu mới lờ mờ nhớ ra: hình như mình đã hai ngày không đến Thái tử thư các, món đồ chơi nhỏ kia cũng chưa kịp đưa đi.
Theo như kế hoạch ban đầu, lúc Lục Cảnh Dương nhớ tới tìm nàng, nàng hẳn đã sớm theo Bá Ân hầu rời cung rồi mới phải. Điện hạ cho dù có tiếc nuối đi nữa cùng lắm cũng chỉ âm thầm nhớ nhung vài ngày. Nhưng giờ đây nàng lại không thể đi được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT