“Thính Thính, cậu nói tụi mình mới có 28 tuổi thôi vậy mà tại sao lại bị ba mẹ nói như thể đã ba mươi tám rồi vậy.” Ở đầu dây bên kia, Vu Hi vừa nhai hạt dưa vừa ngồi xổm ở góc làng nói.
Quý Thính xách một hũ canh gà bước ra khỏi thang máy, hỏi: “Mẹ cậu lại bắt cậu đi xem mắt à?”
“Chứ còn sao nữa, dạo này nhìn đâu cũng thấy tớ không vừa mắt, còn nói tớ là gái ế, ủa mà cậu đang đi đâu thế?” Vu Hi nghe thấy bên phía Quý Thính yên tĩnh lại thì hỏi.
Quý Thính đứng trước cánh cửa sẫm màu, đưa tay lên định ấn chuông.
Nghe thấy câu hỏi này cô khựng lại một chút rồi nói: “Nhà Đàm Vũ Trình.”
Vu Hi hiểu ngay: “Mang đồ ăn cho cậu ấy à?”
“Ừm.”
Trả lời xong cô ấn chuông cửa, hai phút sau.
Cửa mở ra.
Toàn thân Đàm Vũ Trình còn vương hơi nước, trên đầu vắt một chiếc khăn lông màu xám, sợi tóc còn nhỏ từng giọt nước xuống.
Quý Thính ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, cô khẽ hỏi: “Làm việc xuyên đêm à?”
“Ừm.”
Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào cửa, dưới mắt hơi thâm quầng, giọt nước từ tóc rơi xuống lướt qua sống mũi cao thẳng của anh.
Quý Thính tránh ánh mắt đang nhìn mình bước vào nhà, cúi người thay giày: “Mẹ cậu gọi điện cho mẹ tớ bảo tớ nấu ít đồ mang qua cho cậu, sợ cậu chết đói trong nhà.”
Đàm Vũ Trình giơ tay đóng cửa, nghe vậy khẽ cười một tiếng.
“Làm thêm vài ngày thôi mà, chết gì nổi.”
“Đem gì đến vậy?” Anh đi theo sau cô, tiện tay lau tóc, cánh tay gập lại lộ rõ cơ bắp rắn chắc. Quý Thính vòng qua bàn trà nhỏ đặt bình giữ nhiệt lên đó, mở nắp ra rồi nói: “Canh gà, đùi gà và cánh gà để dành cho cậu.”
“Ồ.”
Đàm Vũ Trình ngồi xuống bên cạnh cô kéo bình giữ nhiệt lại gần. Bên trong có sẵn đôi đũa, anh uống canh trước.
Khoảng cách rất gần.
Trên người anh vẫn còn mùi nước tắm thoang thoảng.
Quý Thính hơi khựng lại, liếc thấy giỏ đồ dơ đặt cạnh cửa phòng, cô đứng dậy tránh xa người vẫn còn ướt nước ấy, tiện tay xách giỏ quần áo bẩn đi ra ban công.
Năm ngoái Đàm Vũ Trình đã đổi nhà, đổi từ căn hộ rộng trước đó sang căn nhỏ hơn nhưng ở vị trí trung tâm hơn. Căn nhà kia để trống, dì Tiêu nói bên kia đang chuẩn bị sửa sang lại.
Cô đổ hết đồ vào máy giặt, ném viên giặt vào rồi đậy nắp lại, Quý Thính đứng đó ngắm phong cảnh, từ căn hộ này có thể nhìn thấy tòa nhà Trác Việt, đó là chỗ làm của anh.
Uống xong canh gà, Đàm Vũ Trình mang bình giữ nhiệt và đũa vào bếp, cầm bật lửa và thuốc châm một điếu rồi bước ra ngoài. Gió khá lớn, thổi tung mái tóc người phụ nữ đang đứng bên máy giặt. Đàm Vũ Trình dựa vào tường lười biếng ngậm điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Gia đình sắp xếp xem mắt rồi à?”
Giọng nói vang lên đột ngột phía sau, Quý Thính hơi khựng lại, cô xoay người dựa vào máy giặt nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhún vai, nói: “Ừm, mẹ tớ đang lo liệu rồi. Dì Tiêu chắc cũng nghe nói rồi à.”
Đàm Vũ Trình gật đầu.
Anh ngậm điếu thuốc, vẻ mặt thảnh thơi: “Thử đi chứ, dù sao thì…”
Anh ngừng vài giây nhìn vào mắt cô, lúc này mới sực nhớ ra, hình như cô chưa từng có bạn trai. Anh nhướng mày: “Quý Thính, đừng nói với tớ là cậu có người trong lòng rồi nhé? Bao nhiêu năm nay vẫn độc thân là vì thế à?”
Trái tim Quý Thính khẽ run lên.
Cô cười cười, nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc bị gió thổi vào mặt: “Nghĩ nhiều rồi, chỉ là chưa gặp được người mình thích thôi.”
Đàm Vũ Trình khoanh tay, ngậm diếu thuốc ừm một tiếng, không hỏi thêm nữa.
“À đúng rồi, sắp đến sinh nhật Mộng Gia rồi, cậu có đi không?” Quý Thính nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của anh, dáng vẻ uể oải sau khi làm thêm giờ của Đàm Vũ Trình vẫn còn, anh bỏ điếu thuốc ra gật đầu: “Đi chứ, một ngày nhắn mấy chục tin nhắn, không đi là tới cửa cũng bị cô ấy đổ máu gà lên người mất.”
Quý Thính nghe xong thì bật cười.
Cười rồi cô lại nhớ đến lời tuyên bố gần đây của Mộng Gia, đợi bao nhiêu năm như vậy quay đầu nhìn lại phát hiện ra vẫn không quên được anh ấy, vì thế hẳn là đã quyết định hành động rồi. Dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ có bạn gái, có thể là đàn chị, đàn em, bạn học, đồng nghiệp, vậy thì cũng có thể là cô ấy.
Nụ cười của Quý Thính nhạt dần.
Cô quay đầu nhìn quần áo trong máy giặt vẫn đang quay, đứng thẳng người nói với anh: “Tí nữa cậu tự phơi nhé, tớ về đây.”
Đàm Vũ Trình hút hết điếu thuốc rồi đi vào phòng khách nói: “Lái xe cẩn thận.”
“Cậu tìm lúc nào đó mang bình giữ nhiệt và đũa trả lại cho tớ nhé, đừng để tớ phải nhắc, nhà còn cần dùng đấy.” Quý Thính thay giày rồi chỉnh lại tóc, nhìn anh.
Đàm Vũ Trình gật đầu: “Biết rồi.”
“Mai mang qua cho cậu.”
Quý Thính khẽ cười, cô kéo cửa rời đi.
Anh cũng không ra tiễn, tiện tay kéo laptop lại ngồi trên so pha bắt đầu gõ bàn phím.
Cửa đóng lại.
Quý Thính thu lại ánh mắt cuối cùng, dáng ngồi của anh vẫn là cái kiểu bất cần, tựa vào tay vịn ghế so pha mà gõ bàn phím.
Đi xuống lầu xong.
Quý Thính lái xe về cửa hàng, đỗ xe xong chuẩn bị vào trong thì Vu Hi lại gọi điện đến. Quý Thính vừa đẩy cửa vừa nghe máy, bên kia Vu Hi than thở: “Cuộc sống ở quê chán chết được.”
“Vậy thì mau quay lại đi.” Quý Thính tiện tay nhét chìa khóa xe vào ngăn kéo, đeo tạp dề vào.
Vu Hi lại thở dài: “Tớ cũng muốn lắm nhưng mẹ bắt tớ gặp nốt người cuối cùng rồi mới cho đi. Nếu tớ biết về quê để gặp mấy tên xấu xí đó thì tớ đã chẳng thèm về. Con người thật kỳ lạ, ở thành phố thì nhớ nhà mà về nhà rồi thì lại thấy chán, tớ còn nghĩ lần này phải dùng hết kỳ nghỉ đông cơ, xem ra không xong rồi.”
“Xấu lắm à?”
Quý Thính liếc nhìn đơn đặt hàng, có khách muốn mua tiramisu. Cô mở tủ kính, lấy bánh ra rồi đặt lên đĩa sứ tinh xảo.
Vu Hi nói: “Không phải người xấu mà là tư tưởng xấu. Tớ nhớ hồi cấp ba còn có vài cậu con trai khá tốt, sao giờ đến tuổi này rồi lại chẳng tìm được ai nhỉ?”
“Hay là người tốt nhất vốn dĩ đã ở cạnh chúng ta rồi? Ví dụ như Đàm Vũ Trình chẳng hạn?”
Tiramisu được nhân viên mang đi, Quý Thính lấy khăn lau hơi nước trên mặt bàn, nghe đến đây thì hơi khựng lại, đang định mở miệng thì…
Vu Hi lập tức nói tiếp: “Bỏ qua việc cậu ấy khá lăng nhăng, khó đoán, quá hoang dã thì mấy cái khác đều rất tuyệt, đúng là hàng cực phẩm.”
Quý Thính nghe xong thì bật cười.
Cô lau bàn, đi đến quầy pha cà phê.
Lúc này tầm hơn ba giờ chiều, trong cửa hàng không nhiều người uống cà phê hay ăn trà chiều, khá là yên tĩnh. Quý Thính dựa vào bàn thao tác nhìn cà phê chảy vào ly nói: “Cậu vẫn nên mau quay về đi, sinh nhật của Mộng Gia sắp tới rồi, năng lực oanh tạc của cô ấy cậu không đỡ nổi đâu.”
“Á, nếu cậu không nói thì suýt nữa tớ quên mất, tiểu thư nhà mình không phải dạng hiền lành gì, vậy tớ thu xếp hành lý trong hai ngày tới rồi chuồn thôi, mất tích luôn là xong.”
Quý Thính gật đầu, nói: “Ừm, mau về nhé.”
“Tuân lệnh.”
Cúp điện thoại xong thì cà phê cũng đã xong, Quý Thính bưng ly ra khỏi quầy, ngồi xuống ghế sô pha bên ngoài, vừa uống cà phê thì điện thoại vang lên đinh một tiếng, cô mở ra xem.
Là mẹ cô gửi đến.
Lục Hải.
Hai mươi chín tuổi, nhà thiết kế nội thất, tướng mạo đoan chính nhìn có vẻ rất hay cười.
Quý Thính nhìn tấm ảnh, ngẩn người.
Cô cũng không phải cố tình muốn độc thân, chỉ là cứ độc thân mãi rồi đến tuổi này, càng lớn tuổi thì càng lười giao tiếp, càng chẳng muốn có bạn trai như thể trong lòng có một cái bóng mơ hồ chắn ngang, dọn mãi không đi.
…
Tối hôm đó cô về nhà một chuyến, Khâu Đan đang bận rộn trong bếp, dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo khi đổ thức ăn vào. Quý Thính bước vào rửa tay, Khâu Đan thấy cô về thì hỏi: “Hôm nay mẹ gửi cho con thông tin rồi đó, đã xem chưa?”
“Con xem rồi ạ.” Quý Thính cũng thuận tay cầm cần tây bắt đầu cắt.
“Vậy con thấy sao? Đã liên hệ với người ta chưa?” Khâu Đan đậy nắp nồi lại rồi thoăn thoắt đánh trứng, vừa nhìn chằm chằm vừa hỏi.
Trước mắt Quý Thính toàn là màu xanh tươi của cần tây, cô cắt cẩn thận: “Chưa liên hệ.”
Khâu Đan cầm khăn lau tay nói: “Mấy ngày nay chắc cậu ấy khá bận nhưng tối nay sẽ kết bạn với con đấy, cậu ấy chủ động thì con cứ trò chuyện đi, cậu ấy là cháu trai nhà cung cấp của ba con, ba mẹ đều ở Lê Thành, không phải con muốn mở chi nhánh ở đó sao, đến lúc đó nhờ cậu ấy thiết kế luôn, cứ tiếp xúc nhiều vào, dù sao chúng ta xem nhân phẩm là chủ yếu thôi.”
Quý Thính cắt xong cần tây rồi đặt dao xuống.
Khâu Đan dựa vào bàn bắt đầu xào thịt bò. Quý Thính nhìn mà có hơi ngẩn ngơ. Cô không hứng thú lắm nhưng cũng hiểu được sự sốt ruột của Khâu Đan. Khâu Đan cầm vá đảo thức ăn, căn bếp này chính là thế giới riêng của bà. Bận rộn nhưng vẫn không quên liếc cô một cái: “Hộp cơm giữ nhiệt và đũa của Vũ Trình lại không mang về hả?” ( truyện trên app T•Y•T )
Nghe đến tên anh, Quý Thính mới hoàn hồn: “Chưa ạ, cậu ấy dùng máy rửa bát rửa, con không đợi.”
Khâu Đan mở tủ trên đầu: “Nhìn xem, hộp giữ nhiệt nhà mình đều để ở chỗ thằng bé hết rồi, lát nữa ba con ăn cơm lấy gì mang sang chứ.”
Dù không phải lỗi cô nhưng cô cũng có chút chột dạ: “Chút nữa con mang đồ ăn qua cho ba.”
Khâu Đan liếc cô một cái, đóng tủ lại, múc thịt bò ra đĩa: “Dì Tiêu của con cũng lo lắng nhưng Vũ Trình không nghe lời, bà ấy cũng bó tay. Con hay ở với thằng bé thì xem thử bên đó có chuyện gì không.”
Quý Thính bưng đĩa lên, đồng ý.
Đem đồ ăn lên bàn, cái bình giữ nhiệt cuối cùng trong nhà cũng ở chỗ Đàm Vũ Trình, Quý Thính đành lấy bát lớn đựng thức ăn. Khâu Đan ở trong bếp lại gọi: “Đũa cũng không còn cái nào, lần sau nhớ mang hết từ chỗ Vũ Trình về đấy.”
“Vâng ạ.”
Sau khi ăn xong, Quý Thính không quay lại cửa hàng nữa mà ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối tắm xong, lau tóc xong cô về phòng, dựa vào đầu giường mở điện thoại.
Danh bạ xuất hiện một dấu chấm đỏ.
Là Lục Hải gửi lời mời kết bạn.
Quý Thính ấn chấp nhận, vài giây sau Lục Hải gửi tin nhắn.
Lục Hải: [Chào buổi tối, Quý Thính, anh là Lục Hải.]
Quý Thính: [Chào buổi tối.]
Lục Hải: [Lần trước anh đến Trác Duyệt gặp khách hàng bàn chuyện ở cửa hàng Hoàng Hôn, không ngờ đó là cửa hàng của em, cà phê rất ngon.]
Quý Thính có hơi bất ngờ nhưng cũng không kinh ngạc.
Mỗi ngày Hoàng Hôn có không ít khách tới, Lục Hải từng đến cũng là chuyện bình thường.
Cô trả lời: [Cảm ơn, nếu có gì góp ý thì anh cứ nói nhé.]
Lục Hải: [Không có góp ý gì đâu, thật sự rất ngon, anh không tâng bốc em đâu.]
Quý Thính đọc xong thì bật cười.
Cô gửi lại một chữ “Ừm”.
Lục Hải cũng gửi một sticker cười rồi lại nhắn: [Mấy hôm nữa xong việc, anh mời em ăn cơm nhé.]
Quý Thính ngập ngừng một lúc.
Cô vuốt nhẹ mái tóc còn ẩm mềm nhìn chằm chằm màn hình trò chuyện một lúc, dường như cô không có lý do gì để từ chối, đã kết bạn rồi cũng đang trò chuyện mà.
Quý Thính trả lời: [Được thôi.]
*
Sáng hôm sau, ăn sáng ở nhà xong, Quý Thính đi xem mặt bằng chi nhánh, gần như cô đã định xong, chỉ còn vài điểm cần bàn thêm, ăn trưa xong cô mới quay lại cửa hàng.
Buổi trưa Hoàng Hôn chỉ bán bữa nhẹ nên chỉ có lác đác vài khách còn đang ăn. Quý Thính để bánh phô mai mua ở gần chi nhánh lên quầy cho nhân viên ăn. Tiểu Viện là nhân viên mới tuyển vào, vừa thấy thì reo lên, tranh thủ lúc rảnh bốc một miếng bỏ vào miệng. Quý Thính nhìn họ đang làm đơn giao hàng, một đơn hàng dài ngoằng. Cô lấy tạp dề mặc vào, vừa định đi vào thì đụng phải một cái túi tinh xảo dưới chân phát ra tiếng cạch.
Cô cúi đầu nhìn, là bình giữ nhiệt nhà cô được gửi tới.
Quý Thính hơi khựng lại, cô ngẩng đầu hỏi Tiểu Uyển: “Gửi đến từ khi nào thế?”
Tiểu Uyển chớp mắt ra hiệu về phía bên trong phòng nghỉ.
Quý Thính khẽ ừm một tiếng, cô giúp đóng gói nốt đơn đặt hàng mang đi. Đã mười phút trôi qua, cô rửa tay xong rồi bước về phía phòng nghỉ, vừa đẩy cửa ra định cất tiếng gọi thì thấy Đàm Vũ Trình mặc nguyên một cây đen đang nằm ngủ trên chiếc ghế nằm của cô. Hai chân dài không có chỗ để cứ thế duỗi thẳng ra, tóc mái rũ xuống che đi lông mày, hai tay đặt lên tay vịn đan vào nhau một cách tùy ý.
Ngủ rồi nhưng vẫn khiến người khác khó lòng phớt lờ.