Thi Trường Uyên luôn bị những lời nói của nấm đánh thẳng vào nơi sâu kín nhất trong lòng, hắn ước gì có thể đem tất cả những món đồ tốt trong thiên hạ tới trước mặt y.
Nhưng lần nào cũng như lần nấy, nấm nhỏ chẳng muốn gì cả, như thế lại càng khiến hắn không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Thật ra ta rất thích nơi này.” Lâm Linh nhón chân, y hôn Thi Trường Uyên một cái, sau đó kéo tay hắn, đi vào chỗ sâu hơn trong rừng rậm.
Dưới ánh chiều tà, Lâm Linh chỉ vào khoảng đất trống xung quanh hồ, có dáng vẻ như đang chỉ điểm giang sơn…
“Chúng ta có thể đóng một căn nhà gỗ nhỏ ở đây, giống như cái tiểu viện kia kìa, sau đó có thể giả vờ như đang ẩn cư ở đây.”
Thi Trường Uyên bị những từ mà Lâm Linh nói chọc cười: “Giả vờ ẩn cư?”
Lâm Linh gật đầu, nói vô cùng có đạo lý: “Đúng rồi! Bởi vì chàng là Hoàng Đế, ngày nào cũng phải thượng triều, phê duyệt tấu chương, chẳng thể nào ẩn cư thật được. Với lại, đây là giang sơn mà chàng khó khăn lắm mới giành lấy được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT