Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh đang tựa vào mình, có cảm giác như mất đi trân bảo rồi lại tìm lại được, luống cuống đến mức không dám chạm vào, chỉ sợ tất cả đều là ảo giác.
Nhưng khi thật sự đã chạm vào rồi, hắn lại muốn giữ thật chặt, không bao giờ buông tay nữa.
“Ta nói ngươi nghe nè, ba ngày nay ta không có một bữa nào ngon giấc luôn ấy. Từ khi dọn vào Lê An điện, ta đã không quen ở trong cái chậu hoa nhỏ nữa rồi, hôm kia ta còn bị lăn từ trong chậu xuống.”
Lâm Linh ngồi trong xe ngựa trở về kinh thành cùng Thi Trường Uyên, vừa mềm nhũn như không có xương dựa hẳn lên người hắn, vừa đếm ngón tay kể khổ với Thi Trường Uyên.
“Nhưng hôm sau ta đã dùng lá cây cứng làm thành hàng rào rồi đó, có giỏi không?”
“Giỏi lắm.” Thi Trường Uyên phụ họa theo.
Hắn liếc nhìn Lâm Linh đang có biểu cảm vô cùng sinh động, sau lại cúi xuống nhìn cổ tay trong lòng bàn tay mình. Từ lúc lên xe, hắn đã nắm lấy cổ tay Lâm Linh, đến giờ vẫn chưa buông ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play