“Được thôi.”
Lâm Linh gần như chẳng có chút do dự nào, cứ thế đồng ý.
Đối với y, việc đến núi Côn Lôn định sẵn là một hành trình dài, đó là một phần trong quá trình tu luyện lâu dài của y, đi sớm hay muộn hơn mấy tháng gần như cũng chẳng có gì khác biệt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Linh gật đầu mà không hề do dự, sợi dây giương căng trong lòng Thi Trường Uyên cuối cùng cũng có thể buông lỏng, sau khi dặn dò Lâm Linh nghỉ ngơi cho tốt, hắn lập tức rời đi.
Hắn vừa bước ra khỏi thiên điện của Lâm Linh, Thuận Đức đang cầm đèn lồng đứng chờ bên ngoài lập tức lên tiếng dò hỏi: “Bệ hạ, ngài có muốn chuyển về Lê An điện không?”
Có lẽ vì thời gian gần đây Thi Trường Uyên khá dễ tính nên khi Thuận Đức thấy hắn im lặng không trả lời, hắn ta tự cảm thán trong lòng, nịnh nọt: “Lê An điện này vốn dĩ là tẩm cung của bệ hạ, trước kia bệ hạ bận rộn chuyện chính sự, vì để thuận tiện cho việc nghị sự nên mới ở lại Ngự Thư phòng, đúng là phúc phận của bách tính…”
Thi Trường Uyên thấy Thuận Đức không có ý định dừng lại, hắn đưa tay day đầu lông mày, ngắt lời: “Đủ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play