Tạ Minh Triết ngơ ngác nhìn những con số không ngừng nhảy múa trên màn hình, cảm nhận sâu sắc sự nghèo khó và nhỏ bé của bản thân.

Trong khi cậu còn đang đau đầu vì 800 Tinh tệ tiền thuê nhà, vui mừng vì tìm được công việc với mức lương 1500 Tinh tệ mỗi tháng, thì trong thế giới game này, các đại gia lại sẵn sàng vung hàng vạn, hàng chục vạn tinh tệ chỉ vì một lá bài nhỏ bé.

Cậu nhớ lại thời còn chơi game online, server của cậu cũng có một đại gia sẵn sàng chi mấy chục vạn chỉ để chế tạo một món vũ khí. Nghe nói ở nhiều trò chơi có hệ thống trang bị ngẫu nhiên, các đại gia để có được một bộ đồ xịn đã không ngần ngại nạp cả triệu bạc.

Quả nhiên, thời đại nào cũng không thiếu đại gia, và dĩ nhiên, cũng chẳng thiếu người nghèo. Tiếc thay, Tạ Minh Triết dù ở Trái Đất hay tại không gian này, đều thuộc về phận nhà nghèo.

Thế giới của đại gia cậu không hiểu nổi, chỉ đành đứng xem cho vui.

Giá lá bài trên màn hình đã tăng vọt lên 150.000 Kim tệ, rồi dừng lại.

Người dẫn chương trình hô: “150.000 lần một, 150.000 lần hai, còn ai muốn…”

Hai chữ “tăng giá” còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên, con số lại nhảy lên một lần nữa.

—— 200.000.

—— 220.000.

—— 250.000.

—— 300.000!

Tạ Minh Triết trố mắt nhìn màn hình. Lúc trước toàn tăng vài nghìn một, sao bây giờ phong cách đột ngột thay đổi thế này? Mỗi lần tăng là mấy chục vạn!

Tề Sư Huynh ngồi bên cạnh khẽ giải thích: “Khi nãy chỉ là khởi động nhẹ nhàng thôi, các đại gia thực thụ bây giờ mới ra tay. Thuộc tính của lá bài bảy sao này rất tốt, 100 điểm nhanh nhẹn, khống chế kép diện rộng cực hạn, cộng thêm hào quang của Đường Mục Châu nữa, giá chắc chắn không chỉ dừng ở con số này.”

Tạ Minh Triết: “………………”

Quả nhiên, thế giới của các đại gia thật đáng sợ.

Những lá bài quý giá trong trò chơi này, có lẽ cũng giống như trang bị đỉnh cấp trong các game khác. Đặc biệt, lá bài này lại có thuộc tính hoàn mỹ, được bán với giá này, dường như cũng có thể hiểu được?

Tạ Minh Triết vừa cảm thán, vừa tiếp tục hóng chuyện.

Cùng lúc đó, tại văn phòng Câu lạc bộ Phong Hoa ở Đế Đô.

Tiết Lâm Hương nhìn chàng thanh niên đang ngả người trên sofa, liên tục ngáp dài, rồi ôn tồn nói: “Tiểu Đường, lá Dạ Lai Hương này cũng là tâm huyết của cậu, chỉ số thật sự rất tốt. Nếu cậu không dùng thì có thể đưa cho người khác dùng, cớ gì phải bán nó đi chứ.” Vẻ mặt Tiết Lâm Hương lộ rõ sự tiếc nuối.

Đường Mục Châu buồn ngủ đến mức sắp thiếp đi, hai mí mắt cứ díp lại. Nghe thấy giọng chị Tiết, anh cố gắng gượng chút tỉnh táo, nheo mắt nói: “Trường Phong, Mạn Mạn và Tiểu An đều không giỏi dùng thẻ thực vật, đưa cho họ cũng không phát huy được hiệu quả tối đa, chi bằng tìm cho lá bài này một chủ nhân thích hợp hơn.”

Lúc buồn ngủ, giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn lười biếng, nghe đặc biệt dễ chịu.

Sợ anh lại ngủ mất với cái lịch sinh hoạt kỳ quặc của mình, Tiết Lâm Hương vội lên tiếng để thu hút sự chú ý của anh: “Nói cũng đúng. Nếu cậu đã không dùng đến nó nữa, thay vì để nó phủ bụi trong tủ trưng bày thẻ bài, chi bằng tìm cho nó một chủ nhân mới biết trân trọng… Nhưng mà, cậu bán lá hỗ trợ Dạ Lai Hương này đi rồi, thế đã chọn được thẻ bài dự bị cho bộ bài của mình chưa?”

“Dĩ nhiên.” Đường Mục Châu mở máy tính bảng, gọi ra thông tin một lá bài, giới thiệu: “Lá bài này cũng vừa mới hoàn thành mấy ngày trước. Tôi đã dùng một hướng suy nghĩ khác, chị Tiết xem thử chỉ số của nó đi.”

“…” Tiết Lâm Hương đột nhiên mở to mắt.

Lá Dạ Lai Hương bảy sao đã được Đường Mục Châu đem bán để phát huy giá trị còn lại. Nhưng, lá bài thay thế Dạ Lai Hương lại có chỉ số còn đáng sợ hơn. Cô tin rằng, khi lá bài này xuất hiện trên sàn đấu, chắc chắn sẽ khiến các đối thủ của Đường Mục Châu phải đau đầu nhức óc.

“Sao cậu làm ra được lá bài này vậy?” Tiết Lâm Hương quay đầu lại thì thấy Đường Mục Châu đã ôm máy tính bảng ngủ thiếp đi.

Mỗi buổi chiều anh đều phải ngủ một giấc, giống như cái cây bị nắng gắt làm cho héo úa, hoàn toàn không có chút tinh thần nào. Lịch sinh hoạt kỳ quặc này thật khiến người ta bó tay. Thấy anh ngủ say như vậy, Tiết Lâm Hương đành cất máy tính bảng đi, không đánh thức anh, rồi quay về văn phòng xem bảng lịch thi đấu mà liên minh vừa gửi tới.

Tại hiện trường buổi đấu giá.

Lá bài Dạ Lai Hương cuối cùng được bán với giá 660.000 Kim tệ, đổi ra tiền tệ ngoài đời thực tương đương khoảng 66.000 Tinh tệ, đúng là 666.

Xem xong màn náo nhiệt, Tạ Minh Triết cùng hai người bạn mới quen bước ra khỏi Nhà Đấu Giá.

Ánh nắng mùa hè chiếu lên người cậu, hiệu ứng chân thực đến nỗi cậu ở trong game cũng cảm nhận được hơi ấm lan tỏa – nhiệt độ xung quanh vừa phải, thời tiết cũng rất đẹp, nhưng tâm trạng cậu lại chẳng tốt chút nào.

Người giàu có thể tùy tiện bỏ ra mấy chục vạn để mua một lá bài, còn cậu lại đang đau đầu vì tiền sinh hoạt.

Chênh lệch giàu nghèo là vấn đề tồn tại ở bất kỳ thế giới nào. Tạ Minh Triết không hề ghen ghét người giàu, người ta có tiền đó cũng là bản lĩnh của họ. Cậu sinh ra đã là trẻ mồ côi, chỉ có thể dựa vào chính mình, điểm xuất phát thấp hơn người khác rất nhiều.

Nhưng cậu không cam lòng.

Không cam lòng sau khi sống lại một đời, vẫn là một kẻ nghèo khó.

Kiếp trước ở Trái Đất, cậu dựa vào học bổng để hoàn thành đại học, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt, sống một cuộc đời ổn định. Lúc đó, cậu cũng vô cùng hài lòng với cuộc sống yên bình ấy.

Nhưng bây giờ thì khác.

Công nghệ ở thế giới này phát triển vượt bậc, nhưng đời sống tinh thần của con người lại vô cùng thiếu thốn. Vì vậy, những trò chơi thực tế ảo như 《Bão Tinh Thẻ》 đã trở nên nổi tiếng toàn cầu. Rất nhiều người chơi xem trò chơi này như một nơi ký thác tinh thần, tự nhiên sẽ có vô số người sẵn lòng vung tiền vào game.

Từ buổi đấu giá vừa rồi có thể thấy, một lá bài thú cưng không có nhiều sức tấn công như “Cửu Vĩ Hồ”, chỉ vì vẻ ngoài đáng yêu đã được bán với giá 8.000 Kim tệ. Một lá bài chiến đấu lợi hại như “Dạ Lai Hương”, lại được bán với giá trên trời là 660.000 Kim tệ trong game, tương đương 66.000 Tinh tệ ngoài đời thực!!

Nếu lá bài này thuộc về cậu, thì tiền sinh hoạt và học phí bốn năm đại học của cậu đã có thừa!

Nội tâm Tạ Minh Triết vô cùng chấn động.

Trước đây cậu chưa từng chơi game thẻ bài, thêm nữa, trong trò chơi 《Bão Tinh Thẻ》 này thẻ bài nhiều như lông trâu, cậu cứ ngỡ giá thẻ bài sẽ rất rẻ, chỉ vài đồng là mua được một lá để sưu tầm rồi từ từ bồi dưỡng. Giờ đây, nhìn những thẻ bài gốc được bán với giá hàng nghìn, hàng vạn, thế giới quan của Tạ Minh Triết đã hoàn toàn bị làm mới.

Biết đâu cậu cũng có thể tự làm vài thẻ bài gốc mang đi bán? Thất bại cũng không sao, nhưng lỡ như thành công thì sao? Cũng không mong bán được mấy chục vạn, dù chỉ làm ra một lá bán được vài trăm đồng thôi, cũng đủ cho cậu sống thoải mái mấy ngày rồi!

Nghĩ đến đây, Tạ Minh Triết lập tức kéo Tề Sư Huynh lại, khiêm tốn thỉnh giáo: “Lúc nãy nghe anh nhắc mãi về ‘thẻ bài gốc’, nếu người chơi muốn tự tạo thẻ bài thì có yêu cầu đặc biệt nào không ạ?”

Người chơi cũ Tề Sư Huynh kiên nhẫn giải thích: “Trong game, việc tạo thẻ bài gốc dựa vào sức mạnh tinh thần và thiên phú của người chơi.”

Tạ Minh Triết gật đầu lia lịa: “Ồ ồ, anh nói chi tiết hơn được không?”

Tề Sư Huynh bèn kéo Tạ Minh Triết đến một đình nghỉ mát yên tĩnh gần đó ngồi xuống, Tư Tư cũng tò mò đi theo cùng nghe “người chơi cũ giảng bài”.

“Sức mạnh tinh thần, nói một cách dễ hiểu là khả năng chịu đựng của thần kinh não bộ trước các kích thích từ bên ngoài. Chỉ số này có thể đo được ở bệnh viện, người bình thường khoảng 200, người có thể vượt qua 260 là có thể đảm nhận những công việc đòi hỏi trí não cao độ trong các ngành nghề, hoặc tham gia thi đấu chuyên nghiệp các giải game thực tế ảo.”

“…” Tạ Minh Triết ngẩn người. Sức mạnh tinh thần của cậu là bao nhiêu nhỉ? Lúc mới tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ Tần đã cho robot đo giúp cậu, hình như là 300 – đúng rồi, lúc đó robot đặt điện cực lên thái dương cậu, sau khi đo xong con số báo ra chính là 300!

Vậy là, sức mạnh tinh thần của cậu cũng thuộc dạng khá cao, ít nhất là cao hơn nhiều so với mức trung bình 200. Tạ Minh Triết có chút vui mừng, tiếp tục khiêm tốn hỏi: “Để tạo thẻ bài gốc trong game, cũng cần dùng đến sức mạnh tinh thần sao?”

“Đúng vậy.” Tề Sư Huynh giải thích chi tiết: “Nội dung thẻ bài, kỹ năng kèm theo, đều phải dựa vào sức mạnh tinh thần của cậu để sáng tạo. Ví dụ, cậu muốn làm một thẻ thực vật, thì thẻ bài cậu tạo ra phải được chi tiết hóa, cụ thể đến hình dáng bông hoa, cách rễ cây phát triển, hình dạng của lá, mô tả kỹ năng, phân bổ chỉ số – sáng tạo càng cụ thể, càng tinh xảo, thì chất lượng thẻ bài làm ra sẽ càng tốt.”

Tạ Minh Triết ngẩn người – việc này chẳng phải giống như vẽ tranh sao?

Vẽ tranh có hai cách. Một là vẽ theo cảnh thật, những gì mắt thấy được thì vẽ lại trên giấy. Cách thứ hai là vẽ hoàn toàn bằng trí tưởng tượng.

Ví dụ, muốn vẽ một loài thực vật, dĩ nhiên trước tiên phải phác họa hình dáng của nó trong đầu, sau khi hình dung rõ ràng rồi mới đặt bút vẽ lại cái cây trong tâm trí mình. Họa sĩ giỏi vẽ ra những thứ vô cùng chân thực, thậm chí có thể giống y như thật.

Đối với Tạ Minh Triết, điều này không khó. Kiếp trước cậu là sinh viên khối tự nhiên, nhưng Tạ Minh Triết của thế giới này lại thi đỗ vào khoa Mỹ thuật của Đại học Đế Đô.

Biết vẽ, có trí tưởng tượng, sức mạnh tinh thần 300, phần cứng đều đạt tiêu chuẩn, chỉ còn thiếu phần mềm nữa thôi.

Tạ Minh Triết hào hứng xoa xoa tay, hỏi tiếp: “Nói cách khác, sau khi tưởng tượng ra nội dung cụ thể của thẻ bài, rồi dùng sức mạnh tinh thần để vẽ chúng lên một loại giấy thẻ đặc biệt trong game, tạo thành thẻ bài, thế là xong phải không?”

Tề Sư Huynh lắc đầu: “Đó mới chỉ là bước đầu tiên, bước quan trọng hơn là khâu kiểm duyệt thẻ bài. Trong game có một hệ thống bảo vệ bản quyền vô cùng nghiêm ngặt, thẻ bài của cậu phải được cơ sở dữ liệu thẻ bài chính thức của nhà phát hành kiểm duyệt, thì mới có thể sử dụng trong thế giới game.”

“Bảo vệ bản quyền? Nghĩa là sao?” Tạ Minh Triết gãi đầu thắc mắc.

“Ví dụ nhé, lá Cửu Vĩ Hồ trong buổi đấu giá hôm nay đã qua kiểm duyệt của cơ sở dữ liệu, vậy thì bản quyền lá bài đó thuộc về tác giả gốc, người khác không được sao chép. Cậu không thể bắt chước nó để làm ra một lá Bát Vĩ Hồ, Thất Vĩ Hồ, cũng không thể thay đổi đầu của nó để tạo ra một lá Cửu Vĩ Miêu.”

Tư Tư như chợt hiểu ra, gật đầu: “Nghĩa là, không thể chỉnh sửa từ những thẻ bài đã có trong kho, mà chỉ có thể làm những thẻ mới hoàn toàn chưa từng xuất hiện, đúng không ạ?”

Tề Sư Huynh gật đầu: “Ừm. Những thẻ bài đã tồn tại trong cơ sở dữ liệu thì không thể chỉ qua chỉnh sửa đơn giản mà coi là thẻ bài gốc được, kỹ năng của các thẻ hiện có cũng không được sao chép trực tiếp, phải làm thẻ mới, thiết lập kỹ năng mới thì mới qua được khâu kiểm duyệt của hệ thống. Nếu là thẻ nhân vật, nhà phát hành còn có một yêu cầu đặc biệt, đó là không được trực tiếp nhập ngũ quan của người thật ngoài đời vào, mà phải tự mình sáng tạo nhân vật.”

Tạ Minh Triết bừng tỉnh ngộ.

Quy định này của nhà phát hành quả thực rất lợi hại, ngăn chặn được tình trạng nhiều người đua nhau sao chép thẻ. Làm như vậy có thể bảo vệ tối đa sự sáng tạo của người chơi, không đến nỗi vừa nghĩ ra một ý tưởng mới thì ngày mai đã bị người khác sao chép mất. Còn việc thẻ nhân vật không thể nhập từ thế giới thực cũng tránh được tình trạng người chơi cố tình bôi xấu người thật ngoài đời trong game, gán cho họ những kỹ năng kỳ quái. Ví dụ như làm thẻ bài bạn cùng lớp, rồi gán cho kỹ năng “xì hơi thối”, như vậy thì không hay chút nào.

Tề Sư Huynh nói thêm: “Quan trọng hơn nữa, kỹ năng thẻ bài của cậu cần phải phù hợp với hình ảnh của thẻ. Ví dụ như kỹ năng Hương Thơm Mê Ly, Màn Đêm Buông Xuống của [Dạ Lai Hương] đều liên quan đến tên của thẻ bài. Thẻ tấn công nhóm mạnh nhất của Đường Mục Châu là [Thần Thụ Ngàn Năm], kỹ năng tên là [Siết Chết Điên Cuồng], dùng dây leo hệ Mộc trên diện rộng để siết giết ảo ảnh Tinh Thẻ. Thẻ của anh ấy sở dĩ mạnh như vậy là vì hình ảnh thẻ, chỉ số và kỹ năng, cả ba yếu tố đều được kết hợp một cách hoàn hảo.”

Tạ Minh Triết gật đầu thán phục, xem ra Đường Mục Châu này có sức sáng tạo rất lớn! Đủ loại thực vật đều được anh ấy trao cho những kỹ năng lợi hại.

Quy tắc sáng tạo thẻ bài do nhà phát hành đặt ra quả thực rất có độ khó. Người chơi không thể làm bừa được. Để đảm bảo tính công bằng tối đa cho các trận đấu, nhà phát hành chắc chắn có một cơ sở dữ liệu chuyên nghiệp và các công thức tính toán để kiểm soát chỉ số thẻ bài. Ví dụ, một kỹ năng có phạm vi 100 mét mà lại có thể tiêu diệt toàn bộ mục tiêu trong nháy mắt, kiểu thiết lập bá đạo như vậy chắc chắn không thể qua được kiểm duyệt.

Chơi game này càng sớm, việc tạo thẻ bài gốc càng dễ dàng, vì số lượng thẻ trùng lặp còn ít. Nhưng hiện tại, Bão Tinh Thẻ đã vận hành được tròn mười năm, với lượng người chơi đông đảo như vậy, đủ loại thẻ bài chắc hẳn đã bị các bậc tiền bối làm hết rồi? Ai mà biết được trong kho thẻ của hệ thống có khi đã bao gồm tất cả các loại thực vật, động vật, nhân vật rồi cũng nên. Muốn làm ra những thẻ bài hoàn toàn mới, vấn đề “sáng tạo” này thôi cũng đủ làm khó cả một nhóm người rồi.

Phải làm những thẻ mới chưa từng có trong kho thẻ sao? Nên làm gì đây? Tạ Minh Triết xoa cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Tề Sư Huynh nói: “Nếu cậu thật sự hứng thú với việc tạo thẻ bài gốc, có thể đến Chợ Đen mua một ít Giấy Tinh Vân về thử làm xem sao.”

Tư Tư khuyên: “Chú Béo à, làm thẻ bài gốc tốn kém lắm đó. Tháng trước có cô bạn thân của em muốn tạo một thẻ thú cưng, riêng tiền vật liệu đã đầu tư vào mấy nghìn rồi, cuối cùng chẳng làm thành công được lá nào. Chú đừng có dại dột nhảy vào cái hố này nha!”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, tôi chỉ hứng thú muốn thử thôi, không thành công thì đành chịu, tôi sẽ không đầu tư nhiều tiền đâu.” Cậu cũng không có nhiều tiền để mà lãng phí, nhưng nếu không thử thì lại thật sự không cam lòng.

Ít nhất thì cậu có sức mạnh tinh thần cao, lại biết vẽ, phần cứng đều đạt tiêu chuẩn, biết đâu thật sự có thể làm ra thẻ bài mang đi bán, đó cũng là một nguồn thu nhập.

Quyết định xong, Tạ Minh Triết liền theo Tề Sư Huynh đến khu chợ giao dịch ngầm lớn nhất của hành tinh thương mại – Chợ Đen.

Lời tác giả: 

Quy tắc sáng tạo thẻ gốc đã giải thích rõ ràng, không thể trực tiếp sao chép thẻ của người khác, phải dùng “sức sáng tạo” của bản thân để làm thẻ mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play