Sáng sớm hôm sau quả nhiên tuyết rơi rất lớn. Khi Tạ Minh Triết thức dậy, nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Thời tiết ở đây gần giống với miền Bắc Trung Quốc ở Trái Đất, tháng mười một đã chính thức bước vào mùa đông. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết bay lả tả kèm theo gió lạnh thổi qua, những tòa nhà chọc trời bị băng tuyết bao phủ, giống như đang lạc vào một tòa lâu đài băng tuyết trong truyện cổ tích.
Tuyết đọng trên những tuyến đường dành cho xe bay trên không đã được dọn dẹp sạch sẽ, những chiếc xe bay qua lại, lướt đi giữa những bông tuyết trắng tinh. Lần đầu tiên Tạ Minh Triết nhìn thấy một cảnh tuyết hùng vĩ như vậy, đứng trên ban công nhìn một hồi lâu.
Mãi cho đến khi Tiểu Bàn gọi cậu ăn sáng, cậu mới hoàn hồn lại rồi theo xuống lầu.
Hôm nay là Chủ nhật, Tần Hiên và Dụ Kha được nghỉ, hẹn trưa sẽ qua. Quần áo của hai người so với hôm qua khác biệt rất lớn. Tần Hiên dường như không sợ lạnh lắm, chỉ mặc một chiếc áo khoác đen ôm dáng, càng làm nổi bật vóc người cao lớn thẳng tắp. Dụ Kha vốn đã nhỏ con, khoác thêm chiếc áo lông vũ màu trắng dày cộm, trông như một chú gấu nhỏ đáng yêu. Khi đến phòng làm việc, cậu ta vẫn không ngừng xoa tay, dậm chân, hai má đỏ bừng như thể bị cóng.
Tạ Minh Triết nén cười nói: "Cậu sắp biến thành hình vuông có chiều dài bằng chiều rộng rồi đó."
Hình vuông? Dụ Kha sững sờ, cúi đầu nhìn chiếc áo lông vũ rộng thùng thình của mình, hiểu ra Tạ Minh Triết đang cười nhạo cách ăn mặc của mình, liền trừng mắt nhìn Tạ Minh Triết một cái, nói: "Bên ngoài lạnh muốn chết! Tớ không giống một số người, chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT