Súng của cảnh sát Trương vừa hay rơi dưới xương sườn của Biệt Lý, cô vừa mới cử động tay, liếc mắt nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng bệch đứng ngay bên cạnh cánh tay cô.
“Đừng giở trò, qua đây!”
Cánh tay kia của Biệt Lý cứng đơ giữa không trung, cong lại, cho tay vào trong túi áo, ôm ngực, cau mày quở trách: “Người ta đau lắm đó, chạy cả một đêm đã không đi được nữa rồi.”
Dương Bách Liễu lạnh lùng nhìn cô, nếu không vì quỷ áo choàng xảy ra chuyện, có lẽ ông ta sẽ có ý định khác thật, nhưng hiện giờ thời gian sống chết quan trọng, ông ta càng phải cẩn thận, thậm chí cắn răng thả nhóc quỷ mà bản thân luyện chế trong chuông bắt hồn ra.
“Còn lề mề nữa thì ở lại hết!”
Biệt Lý biết Dương Bách Liễu kiêng dè Văn Khúc, nhưng trên thực tế, hai người này không chưa đánh nhau bao giờ mà, sao Dương Bách Liễu lại sợ hãi Văn Khúc đến mức không muốn phản kháng, nghe thấy động tĩnh lại bỏ chạy như thế chứ?
Cô lẩm bẩm: “Được, được, gấp cái gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT