Đại phòng Lâm gia cách có hơi xa, Phượng Miên dù dựng thẳng lỗ tai cũng không nghe được động tĩnh bên kia. Cậu càng thêm mất mát, tới cả lúc uống sữa cũng không vực dậy nổi hứng thú.
Chúc Kiều buồn cười nhìn nhi tử, thật sự không nghĩ ra tiểu hài tử này sao lại thích xem náo nhiệt như thế. Nàng liếc mắt nhìn Lý tẩu một cái, hai người đều không nhịn được cười ra tiếng.
Phượng Miên phun núm * cao su ra, lên án nhìn mẫu thân.
Chúc Kiều cười càng thêm tươi tắn, cầm khăn lau khô vết sữa bên khóe miệng cậu. Sữa nàng không đủ, may mà có nhũ mẫu ở, tiểu gia hỏa mới không đến nỗi đói bụng.
Nhũ mẫu Trịnh thị mà Lâm gia tìm là người thôn khác. Phòng ở Lâm gia không nhiều lắm nên đã an bài cho nàng cũng hài tử của nàng ở một gian phòng trống ở hộ cách vách, như vậy cũng tiện qua lại. Tiểu gia hỏa muốn uống sữa, Lý tẩu liền cầm bình sữa qua đó một chuyến, nhanh chóng mang sữa về cho hài tử.
Lâm gia trả khá nhiều bạc, Trịnh thị một chút cũng không chê phiền toái, còn trông chờ Lâm gia có thể chiêu nàng ta thêm một đoạn thời gian nữa.
Thấy nhi tử lớn lên chắc nịch như vậy, Chúc Kiều cũng rất vừa lòng với người nhũ mẫu này, còn thưởng thêm một phần tiền công.
"Chúc phu nhân, hài tử nhà ngài thật sự quá ngoan. Ta chưa từng thấy tiểu hài tử nào dễ dưỡng như vậy đâu." Lúc này vừa lúc Trịnh thị cũng ở, nhìn thấy Phượng Miên ngoan ngoãn bú sữa, nhịn không được cảm khái.
Không giống hài tử nhà nàng, quả thực cứ như phiền nhân tinh chuyển thế vậy, ngày nào cũng ầm ĩ đến lợi hại, làm nàng miễn bàn hâm mộ Chúc Kiều nhiều như thế nào.
Phượng Miên tò mò nhìn hài tử được đối phương ôm ở trong ngực, đó là một nam hài lớn hơn cậu hai tháng, lớn lên vô cùng chắc nịch, sức lực cực lớn, khỏe mạnh kháu khỉnh, còn rất đáng yêu.
Chúc Kiều tự hào nhìn bé ngoan nhà mình, nói: "Bé ngoan nhà chúng ta xác thực rất hiểu chuyện."
Trịnh thị một phần là cảm thấy Phượng Miên ngoan ngoãn rất dễ chăm, một phần khác là cố ý nịnh nọt gia chủ.
Lời hay chất đầy một sọt lớn, Chúc Kiều nghe được cũng mặt mày hớn hở, tâm tình cực tốt.
Vì điểm này nên Phượng Miên cũng rất thích nhũ mẫu này, vì mỗi lần nàng tới bồi mẫu thân trò chuyện, tâm tình của mẫu thân liền sẽ vui vẻ hơn thường ngày. Cho nên chẳng sợ đôi khi Trịnh thị khen cậu khen tới mức có chút thái quá, cậu cũng đều nhịn xuống.
Mắt thấy động tĩnh phía bên kia thôn đã yếu dần, đoán được Lâm Thanh Huyền sắp trở về, Trịnh thị mới dừng việc vuốt mông ngựa, ôm nhi tử về gian nhà cách vách.
Phượng Miên lặng lẽ thở phào một hơi. Lần đầu tiên cậu biết được, hóa ra nghe người ta khen mình quá nhiều cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Thời điểm Lâm Thanh Huyền trở về, Phượng Miên đang nằm trên giường tự chơi ngón tay của mình. Nghe được động tĩnh, cậu liền lật thân mình đối mặt với vách tường, để lại cái ót cho phụ thân.
Lâm Thanh Huyền phóng nhẹ bước chân đi tới gần mép giường, vừa nhìn thấy cái ót của nhi tử liền biết tiểu gia hỏa này đang nổi giân.
Vốn xưa nay vừa nghe được thanh âm của hắn sẽ nhón chân mong chờ, bây giờ lại đối mặt với vách tường, an an tĩnh tĩnh không để ý gì, không cần đoán cũng biết là vì cái gì.
"Bé ngoan, phụ thân trở về rồi đây." Lâm Thanh Huyền kêu.
Phượng Miên không nhúc nhích.
Chúc Kiều mím môi cười thầm.
Lâm Thanh Huyền bất đắc dĩ nhìn thê tử bàng quan không chịu hỗ trợ.
Chúc Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, nàng mới không muốn chọc bảo bảo thêm tức giận đâu.
Lâm Thanh Huyền cúi người nhẹ nhàng vỗ lưng nhi tử, ôn nhu nói: "Bé ngoan, phụ thân đã trở lại. Để phụ thân kể lại những chuyện đã phát sinh cho ngươi được không? Ngươi để ý tới phụ thân đi."
Phượng Miên hơi do dự nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lâm Thanh Huyền nhìn tay nhỏ rõ ràng đã động một chút của nhi tử, trong mắt ngậm ý cười, ngữ khí có chút mất mát nói: "Bọn hắn đều là thân nhân của phụ thân, lại...Ai..."
Chút do dự trong lòng Phượng Miên lập tức tẩu tác, nhanh chóng lật người nhìn cha mình, đôi mắt đen lúng liếng toàn là lo lắng. Cậu vươn tay về phía hắn, trong miệng kêu "a nha" hai tiếng an ủi.
Lâm Thanh Huyền vốn chỉ định lừa nhi tử xoay người để hôn hôn nhưng lúc thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu, liền vội vàng bế người lên dỗ dành: "Phụ thân không có việc gì, bé ngoan đừng lo lắng."
Phượng Miên nghiêm túc quan sát vẻ mặt của phụ thân. Thật sự không có việc gì sao?
Trong lòng Lâm Thanh Huyền ấm áp, trừ bỏ không đề cập tới những chuyện dơ bẩn kia, hắn liền đại khái kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe phụ thân đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy đại phôi đản kia, hơn nữa Lâm Thanh Tuyền đã bị phế, sau này sẽ không thể lén lút thay thế phụ thân nữa, Phượng Miên liền cảm thấy vui vẻ, cánh tay ngắn nhỏ nỗ lực dán dán ôm đối phương.
Lâm Thanh Huyền hưởng thụ cái ôm mềm mại của nhi tử, tâm tình thập phần vui sướng.
Chúc Kiều cũng vui vẻ. Từ khi nghe được mưu kế thay thế phu quân mình của hai phụ tử Lâm Vinh Thăng, nàng liền cảm thấy hai người đó thật sự quá đáng sợ độc ác; giờ đối phương đã không thể gây sự nữa, coi như là ác giả ác báo.
"Nương tử, chờ sang năm, chúng ta dọn lên huyện thành ở đi." Hai phu thê bồi nhi tử chơi một lát, Lâm Thanh Huyền liền nói.
Chúc Kiều kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Thôn Lâm gia không tồi, chỉ là cách thư viện Thanh Phong hơi xa.
Nghe nói sắp chuyển nhà, Phượng Miên cũng lộ vẻ tò mò nhìn cha nương.
"Chúng ta trụ ở nơi nào?" Chúc Kiều hỏi.
"Dưới chân núi Tây Sơn có một tiểu viện tử. Tuy cuối năm là có thể dọn tới nhưng cuối năm trời giá rét, lại gần lúc ăn Tết, khi đó dọn đi sẽ quá gấp rút nên qua năm sau chúng ta lại dọn." Lâm Thanh Huyền nói.
Thư viện Thanh Phong cũng nằm dưới chân núi Tây Sơn, địa phân núi kéo dài tới khu vực phố Tây huyện thành, có rất nhiều dân cư tập trung ở đó.
Huyện Thanh Phong vốn chỉ là một tiểu huyện thành, từ khi thư viện Thanh Phong được xây dựng thì càng ngày càng náo nhiệt, liên đới tới mảnh đất gần chân núi Tây Sơn kia cũng trở thành khu vực sống nổi danh. Mặc kệ là mua hay thuê đều rất hút hàng, bình thường một ngày trước vừa có tiếng gió, ngày sau đã có người mua hoặc thuê.
"Chúng ta có thể cướp được sao?" Chúc Kiều hỏi.
Lâm Thanh Huyền đáp: "Chủ nhân viện tử kia có quen biết với lão sư của ta, đã đáp ứng sẽ để lại phòng ở cho chúng ta. Yên tâm, vi phu đã giao tiền đặt cọc rồi. Viện tử bên đó lớn hơn bên này rất nhiều, lúc đó có thể mua nha hoàn, ngươi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."
Hiện giờ tuy trong nhà có Tùng Mặc cùng Lý tẩu nhưng đa số thời điểm Tùng mặc đều đi theo bên cạnh Lâm Thanh Huyền, trong nhà có rất nhiều việc vặt, Lý tẩu một mình không thể lo liệu hết, huống chí hiện giờ còn phải chiếu cố hài tử.
Chúc Kiều cũng không có khả năng ném hết mọi việc cho Lý tẩu, sau khi ở cữ cũng bận rộn hẳn lên.
Nếu có thể có thêm một nha hoàn hỗ trợ, vậy sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lấy tình huống hiện tại trong nhà, không phải là không thể mua nha hoàn nhưng không có phòng trống, thật sự không tiện.
Vậy nên, Chúc Kiều càng thêm tâm động với việc dọn tới huyện thành.
"Bé ngoan có muốn ở trong gian phòng lớn hơn không?" Chúc Kiều chọt chọt cái mũi nhỏ của nhi tử.
Phượng Miên "a nha" hai tiếng tỏ vẻ tán đồng. Chỉ cần cha nương ở bên cạnh, cậu ở nơi nào cũng sẽ vui vẻ. Chuyển nhà tới chân núi Tây Sơn, cậu cũng có thể thường xuyên gặp được cha, vậy thì càng thêm vui vẻ~