📌Lưu ý:
- Đa số truyện mình edit đều là thể loại bản thân mình thích.
- Nên mình chủ yếu Edit để bản thân đọc và chia sẽ cho mọi người cùng đọc. Có sử dụng AI tại mình không giỏi tiếng trung. Và không đọc được convert. Nếu các bạn cảm thấy truyện hợp với mình xin hãy lưu lại, nếu không hợp thì xin hãy bỏ qua ạ!
-Trong quá trình đọc nếu có thấy sai xót gì thì hãy bình luận cho mình biết nha, mình sẽ chỉnh sửa.
-Truyện chỉ đăng duy nhất ở TYT - vui lòng không reup!
Editor: Không thích ăn hành
【Cao nhân gan lớn – nữ phụ thuần khiết & Hắc liên hoa giả mù giả thiện】
Văn án:
1.
Khương Dĩ Hòa sau khi vong mạng, lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết bỏ dở, kịch tình máu chó giăng đầy, nam nữ chính cuối cùng ngược đến chết cả đám!
Ngoài việc mỗi ngày phải chứng kiến đám nhân vật chính “vừa yêu vừa giết”, nàng còn bất ngờ bị buộc ràng buộc nhiệm vụ công lược… mà đối tượng bị công lược lại không phải hắc liên hoa, mà là chính nàng!
Lúc mệnh treo lơ lửng, hắn từ trên trời giáng xuống, khóe môi mỉm cười, giọng điệu thích thú:
“Yêu ta, hoặc chết dưới tay ta, ngươi chọn cái nào?”
Khương Dĩ Hòa: “Ta chọn... hoặc là...”
2.
Sau một thời gian bị công lược, nàng càng lúc càng cảm thấy người tên Lâu Chỉ này thật cổ quái.
Giữa lúc sống chết cận kề, nữ chính ngượng ngùng nắm tay nam chính số một, mặt đỏ tới mang tai, thì thầm sẽ mãi mãi ở bên hắn.
Lâu Chỉ cũng chìa tay ra với nàng: “Ngươi không nắm tay ta sao?”
Vì để sống tiếp, nàng: “Nắm!”
Nam chính thứ hai bị vu oan, thân cô thế cô, nữ chính vì yêu mà xông pha chiến trận, ôm chầm lấy hắn, thề rằng sẽ luôn tin tưởng hắn.
Lâu Chỉ cũng dang tay ra: “Ngươi không ôm ta sao?”
Nàng: “Ôm!”
Tình thâm ý nặng, nữ chính kiễng chân hôn lên môi nam chính số ba, nguyện ý cả đời bên hắn.
Lâu Chỉ cúi đầu áp sát: “Ngươi không hôn ta sao?”
Nàng: “Hôn... vậy đi?”
Môi lưỡi giao triền, chiếm lĩnh thành trì, nàng đã thua đến tan tác, hắn vẫn còn lưu lại cho nàng chút hơi thở, nhẹ nhàng bóp eo nàng ép lên vách tường:
“Dạy ngươi bao nhiêu lần như vậy, đã học được cách yêu ta chưa?”
3.
Lâu Chỉ sinh ra mang cốt tà, từ nhỏ che mắt không nhìn thế gian, vô tình vô ái, chẳng hiểu khổ vui của nhân thế, bề ngoài ôn hoà giả thiện, bên trong lại cố chấp điên loạn, chính là hắc liên hoa thật sự.
Khi lần đầu gặp Khương Dĩ Hòa, hắn chỉ muốn chiếm được chân tâm của nàng, nếu không thể, vậy thì... moi tim đào phế cũng được.
Chỉ là nàng lại cốt cách phản nghịch, không sợ chết, lại còn nhiều phen cứu hắn giữa nước lửa.
Hắn cảm thấy, nàng cũng có chút thú vị, liền giữ lại bên người.
Nào ngờ, vài phần tham luyến ban đầu dần hóa thành nhớ nhung triền miên, như lửa cháy len lỏi dục niệm, khiến hắn cam tâm trầm luân không lối thoát.
Nhưng nàng yêu hắn quá chậm, khiến lòng hắn ngổn ngang ủy khuất, đành phải mỗi đêm vùi mặt vào hõm cổ nàng, mắt hoe đỏ, khẽ cầu xin:
“A Hòa, ngươi thích ta được không?”
“Đừng thích người khác nữa, thích ta thôi...”
“Chỉ thích một mình ta... được không...”
4.
Không biết đã bao đêm, hắn chăm chú ngắm đôi mắt đẫm sương của nàng, như thể nhìn thấy muôn ngàn mùa xuân tái hiện.
Hắn sợ nàng không yêu hắn, lại sợ nàng không chịu nổi tình yêu của hắn thứ điên cuồng khát vọng không yên của kẻ sống trong hỗn loạn, đóa hoa dữ dội nở trong vỏ bọc dịu dàng.
Chú thích dùng trước khi đọc: