Nếu đã gọi là học tập mà không ra thành quả, kỹ năng diễn xuất không thể hiện tiến bộ rõ rệt trong phim thì đám "lưu lượng" này chỉ còn biết dựa vào độ hot để kiếm lời thôi.
Nói thì nói vậy, thực tế đạo diễn cũng không lo lắng lắm — ai diễn thế nào, có tiến bộ hay không, ông ấy là người rõ nhất.
Trước khi quay chính thức, Trần Bạch tranh thủ tám chuyện đôi câu với đạo diễn rồi thành công cùng tiểu đồng bọn thân thiết - nam ba "hữu hảo" giao lưu.
"Hữu hảo" ở đây có nghĩa là: tiểu đồng bọn ngồi xổm trên ghế gấp, lười biếng phất tay chào:
"Chào buổi sáng nhé, tám đồng chín hào mốt."
Bạn diễn của nam ba rõ ràng bị nghẹn họng, không nói nên lời.
"……"
Hai trợ lý nhìn hai người kia làm trò với nhau cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng chịu tách ra, mỗi người tự đi uống nước.
Tiểu đồng bọn sau khi uống xong liền trợn tròn mắt:
"Hôm trước tôi hỏi cậu tối về làm gì, cậu bảo là xem video... Hóa ra là xem video học tập à?"
Khó trách hôm qua nói thân với Chu Tịch thì ra là "đồng bọn cùng học lén"!
Cậu ta thất vọng nói: "Thế mà cậu lén học sau lưng tôi!"
Trần Bạch bình tĩnh đáp:"Tôi nói là học thì cậu có chịu học cùng không?"
Nam ba: "Không đời nào."
Nếu biết thì cậu ta sẽ từ chỗ tan làm xong thoải mái chơi điện thoại, thay đổi thành biết bạn mình đang cày cuốc học tập mà minh lại chơi cứ thấy tội lỗi trong lòng.
"……"
Nam ba đã tự giác ngộ, âm thầm cảm ơn bạn thân đã vì mình dụng tâm lương khổ không nói.
Tránh nói mấy chuyện đau lòng, cậu ta đổi chủ đề:
"Tôi nhớ cậu cuối tuần được nghỉ. Vừa hay mai tôi cũng nghỉ, đi vào thành chơi không?"
Bình thường mỗi ngày đều làm ở vùng ngoại ô, nên bọn họ quen miệng gọi việc vào nội thành là "vào thành".
Trần Bạch nhìn cậu ta, khoát tay:
"Thôi, tôi còn phải đi làm thêm."
Tiểu đồng bọn sực nhớ ra – à đúng rồi, người này là cỗ máy kiếm tiền vô tình mà. Cậu thở dài:
"Vậy thôi, tôi cứ ở khách sạn ngủ cho rồi, một mình đi chán lắm."
Trần Bạch vỗ vai an ủi:
"Đi dạo phim trường đi, có thẻ diễn viên thì được miễn phí vé vào cửa đó."
Diễn viên ngày nghỉ mà đi dạo phim trường thì khác gì nhân viên làm công cuối tuần quay về công ty kiểm tra văn phòng. Nam ba lau mặt, nói: thôi khỏi, bỏ đi.
Hôm nay lại là một ngày tóc hồng cùng tiểu đồng bọn ngồi hóng Chu Tịnh bị đạo diễn mắng te tua nguyên một ngày.
Có vẻ nhờ vụ “lén lút học tập” bị phanh phui nên hình tượng của Chu Tịnh bỗng dưng thăng hạng. Trước kia bị mắng là cúi đầu xin lỗi, giờ thì khác — bị mắng vẫn xin lỗi, nhưng Chu Tịnh tiện tay móc luôn quyển sổ tay trị giá 8 tệ 91 ra ghi chép vấn đề, còn nghiêm túc đề xuất thêm ý kiến khiến đạo diễn sửng sốt suýt ngã ngửa.
“……”
Nhân viên đoàn phim đều cảm thấy phong cách của Chu Tịnh dạo này... hơi bị ảnh hưởng bởi ai đó.
Dĩ nhiên, tóc hồng phủ nhận toàn bộ: chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết.
Tối hôm đó 8 giờ tan làm, phát sóng livestream tới 2 giờ sáng, sáng hôm sau 8 giờ lại dậy đúng giờ.
Lúc này diễn viên đã trang điểm xong hết, cửa khách sạn cũng vắng tanh không có bóng người, hắn nhân cơ hội cúi thấp vành nón, đeo khẩu trang, mặc áo khóac, thành công trà trộn vào đám người như một dân thường chính hiệu.
Hôm qua nắng chang chang, hôm nay trời âm u, gió nổi lên từng đợt, không khí cũng lành lạnh. Anh khoác thêm chiếc áo khoác ngầu lòi do hàng xóm tốt bụng cho mượn.
Từ xe buýt chuyển qua tàu điện ngầm, vận khí tốt, tóc hồng đổi tuyến xong lại vừa vặn có ghế trống nghỉ một lát.
Ở đoàn phim lâu, dù chỉ vài tuần mà có cảm giác như đã qua cả chục năm. Bước ra khỏi ga tàu điện, ngước nhìn những tòa cao ốc nối tiếp nhau, Trần Bạch thoáng thấy lạ lẫm.
Hôm nay vào khách sạn đúng lúc ca trưa. Đã tới quá nhiều lần nên anh quen thuộc bấm thang máy dành cho nhân viên vào phòng thay đồ – cũng là phòng nghỉ, thay chiếc áo khoác ra.
Khách sạn có hệ thống điều hòa ổn định, ở một góc độ nào đó thì chơi đàn piano cũng là một công việc tay chân, mặc áo sơ mi là ổn.
Ra khỏi phòng thay đồ thì gặp giám đốc. Ông ấy nhìn rất bận, vừa đi vừa nghe điện thoại, thấy cậu thì gật đầu cười chào, sau đó tiếp tục hối hả rảo bước:
"…Nửa tiếng sau ạ? Vâng, tôi sẽ sắp xếp thêm người hỗ trợ."
Tiếng nói vang theo bước chân xa dần rồi mất hẳn.
Trần Bạch đi về chỗ làm của mình – chiếc ghế đàn piano.
Lúc trước thi thoảng có khách xin chụp ảnh, dạo gần đây khách chủ yếu quay video. Chỉ có mấy người khách quen từ trước thì trong lúc nghỉ mới lại bắt chuyện vài câu.
Cũng là đi làm thôi, cậu thấy vậy cũng chẳng sao.
Sau một lần nghỉ giữa buổi, cậu nhìn đồng hồ treo tường, ngón tay đặt lên phím đàn, vừa nghĩ tiếp theo chơi bản gì vừa tính toán xem còn bao lâu nữa tan làm…
Không chú ý rằng giám đốc đang vội vã đi ngang qua.
Thang máy khách sạn mở ra.
Một người mặc đồng phục học sinh bước vào cùng hai bóng người phía trước. Người phía sau đeo tai nghe, chẳng để ý xung quanh, chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, không tham gia bất cứ cuộc trò chuyện nào. Bộ đồng phục lam trắng chẳng hợp với khung cảnh xung quanh.
Giám đốc chào hỏi, rồi ánh mắt ông dừng lại ở một người đang đeo cặp sách trên lưng, ông hỏi: “Cái này có cần...”
Nữ sĩ mặc vest giản dị vẫy tay: “Không cần, để nó tự đeo."
Giám đốc gật đầu, sau vài câu xã giao thì dẫn họ tới bàn cạnh cửa sổ. Bàn bốn người, ba người ngồi, một ghế dư vừa lúc để cặp sách.
Cặp sách vừa đặt xuống ghế, Hứa Lãng liền ngả người dựa ra sau, tai nghe vẫn trên tai, cuối cùng ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.
Khương Niệm – người vốn không ưa kiểu người đi đâu cũng đeo tai nghe như cậu – khẽ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, nhắc nhở:
— Hứa thiếu gia, có thể tháo tai nghe ra một chút không?
“…”
Hứa Lãng lập tức tháo tai nghe với tốc độ nhanh đến mức khó tin, nhét vội vào hộp rồi cất ngay vào túi. Cặp mắt sáng rỡ hẳn lên, lưng cũng thẳng tắp như học sinh nghiêm túc.
Khương Niệm: “…?”
Cô quay sang người đàn ông cũng là cha của Hứa Lãng ngỡ ngàng hỏi:
"Từ khi nào mà lời nói của tôi có trọng lượng đến vậy?"
Cha cậu im lặng không đáp.
Thật tiếc, dù Khương Niệm ra vẻ nghiêm túc đến đâu, thì lời cô nói đối với cậu học sinh cấp ba này vẫn chẳng có bao nhiêu sức nặng.