75.
Cuối cùng anh và người bạn quan trọng nhất cùng nhau chơi game, bạn tốt tung xúc xắc, anh thao tác cá ngựa.
Rốt cuộc hiếm thấy một lần thoát khỏi đảo, anh chân thành cảm tạ bạn tốt vất vả cần cù trả giá, cũng thay luôn ảnh chụp màn hình chat lúc trước thành ảnh màn hình kết quả trò chơi.
Đến giữa trưa, hai người gọi đồ ăn từ khách sạn.
Trần Bạch cảm thấy tâm trạng hàng xóm có vẻ tốt hơn nhiều so với lúc trước, có lẽ là nhờ món bánh ngọt tráng miệng lúc trưa quá ngon. Khi nói chuyện với hắn, hàng xóm còn đôi lúc bật cười.
Có người lúc ăn cơm còn lên kế hoạch buổi chiều làm gì, kết quả cơm nước xong xuôi nằm lên sô pha một lúc liền buồn ngủ.
Cả buổi chiều, tóc hồng trực tiếp dời trận địa chuyển địa điểm ngủ từ sofa lên giường, ngủ say đến mức không biết trời đất, cho đến khi trời tối sầm.
Khi tỉnh lại, trời vốn đã u ám, giờ lại càng tối hơn. Vừa nhìn đồng hồ, đã là 6 giờ tối.
Ấn vào phần eo hơi nhức mỏi, anh rời giường ra khỏi phòng và thấy anh hàng xóm đang yên tĩnh đọc sách trong phòng khách.
Sách là người kia tự mang tới, thấy anh từ trong phòng đi ra, hàng xóm đem sách thả lại kệ sách, kêu anh đem áo khoác mặc vào.
Một giấc ngủ buổi chiều còn dài hơn so với thời gian ngủ buổi tối, Trần Nhị Bạch tinh thần toả sáng, đem áo khoác cool ngầu mặc vào, ống tay đã được xắn sẵn từ trước nên khỏi cần chỉnh lại.
Bên ngoài trời vẫn mưa. Ánh đèn trong phòng khách vàng ấm, xuyên qua cửa kính tạo cảm giác ấm áp.
Sáng mai anh phải vào đoàn phim, còn anh hàng xóm thì sẽ rời đi vào buổi tối.
Mưa vẫn lớn, không có dấu hiệu dừng. Trần Bạch cởi áo khoác định đưa cho anh hàng xóm trước khi chia tay, nói: “Bên ngoài chắc lạnh lắm.”
Anh mới kéo khóa đến một nửa lại bị người ta kéo trở lại. Anh hàng xóm tỏ vẻ không lạnh, nói: “Cứ mặc đi, tôi tạm thời không cần.”
Anh đội mũ, đeo khẩu trang, cúi đầu xem đồng hồ. Hứa Tư Niên giúp anh kéo mũ áo khoác lên, nhẹ giọng nói: “Cùng nhau đi xuống.”
Lúc đó khách sạn không quá đông người, thang máy trống không.
Thang máy đến, dừng ở tầng của tóc hồng.
Hôm nay trời mưa, nhưng bên ngoài có lẽ vẫn còn fan cuồng ngồi chờ. Trời lạnh, soái ca mặc áo khoác cuối cùng cũng đứng lại ở tầng của mình.
Có thể vì đã ngủ liền mấy tiếng buổi chiều và uống vài món đồ đuổi lạnh do hàng xóm mang đến, Trần Nhị Bạch – người buổi sáng còn thấy có triệu chứng cảm – đến tối đã hồi phục hoàn toàn sức sống, tinh thần còn tốt hơn cả thường ngày.
Buổi tối lúc anh trở lại phòng vừa đúng lúc đoàn phim tan tầm, gặp bạn học cùng tiến của mình, vì thế chẳng biết sao lại nhanh chóng bắt đầu học tập.
Có người tâm trạng tốt dù không nói cũng có thể thấy được.
Viết ghi chú được một lúc, Chu Tịnh quay đầu hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu không tồi nhỉ?”
Tóc hồng cười: “Hôm nay bạn tôi đến chơi.”
Còn thắng một ván cá ngựa nữa, tâm trạng sao mà không tốt cho được!
Bạn học cười hiểu ý: “Thảo nào.”
Ngày mai phải dậy từ 5 giờ sáng, học đến nửa đêm thì nhóm học tập tuyên bố kết thúc.
Ngày hôm sau, khi buổi quay bắt đầu, Trần Bạch tinh thần phơi phới, ngồi cùng tiểu đồng bọn nam ba trong đoàn. Vĩnh viễn cập nhật drama tiểu đồng bọn thò qua tới, thì thầm nói: “Nghe nói hôm qua Hứa Tư Niên đến đấy.”
Chuyện này chỉ lan truyền trong vòng mấy đoàn phim, chưa bị đưa lên mạng. Nghe nói có người nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của anh ấy.
Dân trong vòng đều biết Hứa Tư Niên thường dùng xe riêng khi đi làm. Người từng hợp tác với anh ấy thì càng nhớ rõ. Vừa hay hôm qua lại có người nhìn thấy xe anh trong bãi đỗ, thế là tin đồn lan ra.
Trần Bạch gật đầu: “Anh ấy đến có chút việc.”
Đồng bọn thấy cũng hợp lý nhưng hỏi một vòng không thấy có hoạt động gì mời anh ấy, nên người ta đoán có thể vì lý do bảo mật.
Trần Nhị Bạch cũng đồng tình. Hàng xóm từ xa đến tận phim trường chắc chắn là có việc. Mà sau đó chẳng thấy nhắc gì nữa, chắc là cần giữ bí mật.
Đồng bọn lại ghé sát, thì thầm: “Còn có một tin đồn nữa.”
Thái độ càng cẩn thận thì bát quái càng hấp dẫn, Trần Bạch nghiêng tai cẩn thận nghe.
Tin này đến từ đoàn phim kế bên. Đoàn của họ thì còn bình yên, mỗi ngày chủ yếu là đạo diễn mắng người, hoặc biên kịch cãi nhau với đạo diễn. Nhưng đoàn bên cạnh thì “nóng” hơn nhiều.
Chuyện mới xảy ra chiều hôm qua: đạo diễn và diễn viên A có quan hệ riêng tư, đạo diễn muốn thêm cảnh cho diễn viên A, nhưng nhà sản xuất không đồng ý. Sau lại lộ ra rằng lý do nhà sản xuất phản đối là vì cảnh được thêm vốn thuộc về diễn viên B – người mà nhà sản xuất cũng có mối quan hệ mờ ám.
Hai bên đụng độ, tình huống vô cùng kịch tính.
Trần Bạch bật thốt: “Vãi…”
Nguyên lai ngày hôm qua buổi chiều khi anh ngủ đến tối tăm trời đất đã bỏ lỡ khối chuyện hấp dẫn như vậy.
Cuối cùng, đồng bọn ra hiệu cho anh nhìn sang phía bên kia – nơi Chu Tịnh đang xem cảnh nữ chính và nữ phụ quay phim – rồi hỏi: “Cậu thấy Chu Tịnh có phải thích chị Lâm không?”
Trần Bạch hỏi lại: “Sao cậu nghĩ thế?”
Tiểu đồng bọn nói có sách mách có chứng nói: “Bình thường lúc nghỉ cậu ấy toàn ngồi một mình xem kịch bản. Gần đây cứ nhìn chị Lâm hoài, có cơ hội là lại nhìn. Biết đâu diễn lâu rồi nảy sinh tình cảm thật.”
“?”
Trần Bạch xua tay: “Chắc không đâu.”
Anh nghĩ đồng bọn học tập kia chỉ đang học hỏi thôi, dưới kịch bản còn giấu cả notebook nữa kìa.
Tiểu đồng bọn nhìn anh chằm chằm: “Sao cậu biết?”
Còn nhớ rõ đồng học chỉ muốn âm thầm học trộm nên Trần Bạch thâm trầm đáp: “Tôi đoán.”
“?”
Ban ngày đi làm tám chuyện, buổi tối học tập hoặc livestream, đoàn phim ngày nào cũng trôi qua gần giống nhau.
Chẳng bao lâu sau, Trần Bạch gặp được trợ lý mới của mình.
Lần trước chỉ xem sơ lý lịch khi đi quay ngoại cảnh, giờ thì hai người đã được phân vào tổ, tiến độ làm việc rất nhanh.
Sau khi làm quen thân thiện với hai gương mặt mới, anh tiện tay kết bạn WeChat với cả hai. Nam trợ lý lớn tuổi hơn anh, tên là Lưu ca. Nữ trợ lý tên Tiểu Mạnh, vóc nhỏ nhưng sức khỏe thì khỏi chê.