Thời gian dường như ngưng đọng, nhưng ánh đèn trên các trò chơi trong công viên vẫn nhấp nháy như cũ, dưới chân còn có tiếng lá xào xạc do gió lùa qua các táng cây, cảnh các nhân viên của khu vui chơi tụm năm tụm ba cười nói, hoàn toàn không vẻ mệt mỏi như khi làm việc ban ngày.
Chỉ riêng bên trong cabin đu quay là mọi thứ như đang đứng yên.
Tạ Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như muốn xé toạc lồng ngực để vọt ra trước mặt Kỷ Thụy. Lại một chuyến xe lửa khác gầm rú vụt ngang qua trong đầu, giữa những suy nghĩ phức tạp, anh đột nhiên nói:
- Chú không sợ độ cao, chỉ là chú không thích những nơi khép kín, lắc lư thế này thôi.
Giọng nói trong trẻo như dòng suối của anh tựa như bùa chú giải trừ ma thuật hắc ám. Kỷ Thụy bất chợt hoàn hồn, sau đó vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.
- Chú, chú không thích sao còn lên làm gì. - Kỷ Thụy sực nhớ ra những năm qua anh còn không dám ngồi xe người lạ lái, lông mày dần dần nhíu lại.
- Nếu tôi không lên thì ai biết người nào đó sẽ khóc quấy đến mức nào. - Tạ Uyên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, giọng điệu bình thản nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT