Kỷ Thụy vẫn còn ngơ ngác nhưng Tạ Uyên thì đã hết kiên nhẫn rồi, anh chống gậy quay người bước đi, cuối cùng Kỷ Thụy cũng hoàn hồn, nhảy cẫng lên đuổi theo:

- Đi chứ đi chứ, chú út cháu với!

Tạ Uyên nghe giọng nói ồn ào phía sau, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong không mấy rõ ràng. Thế là anh đưa Kỷ Thụy về nhà.

- Quao... Không ngờ bây giờ căn nhà này lại mới đến vậy, hóa ra gạch lát của đài phun nước có màu trắng à, vậy mà cháu cứ tưởng nó màu vàng chứ! Í, hóa ra bức tượng này là hình hươu cao cổ, lần đầu cháu đến thì nó chỉ còn mỗi cái thân thôi, lúc đó cháu còn tưởng nó là con hoẵng cơ. Mà chú biết con hoẵng là con gì không, là một loài động vật trông lơ ngơ lắm...

Kỷ Thụy chạy tung ta tung tăng một vòng quanh sân rồi mới theo Tạ Uyên vào nhà, cô hết sờ chỗ này lại nắn chỗ kia, lẩm bẩm một mình chẳng biết cười ngô nghê cái gì.

Tưởng Cách lặng lẽ nhích đến cạnh Tạ Uyên, hỏi:

- Có cần gọi bác sĩ không ạ? Hình như cô ấy lại lên cơn bệnh nữa rồi.

Tạ Uyên mặt không cảm xúc:

- Gọi bác sĩ phiền phức lắm, đưa thẳng về bệnh viện tâm thần cho gọn.

Tưởng Cách gật gù đồng ý.

Bên này hai người thì thà thì thầm, bên kia Kỷ Thụy đã đi dạo một vòng phòng khách, sau đó mới chạy tới trước mặt Tạ Uyên với đôi mắt sáng long lanh:

- Chú út ơi, cháu đói rồi ạ.

- Ờ. - Tạ Uyên đáp.

Kỷ Thụy: ...Sau đó thì sao?

Tưởng Cách mỉm cười:

- Lúc chúng ta chưa về tới nhà thì đầu bếp đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi cả rồi, hay là cô Kỷ đến nhà bếp xem thử đi?

- Cháu cảm ơn chú Tưởng ạ. - Hai mắt Kỷ Thụy sáng lên.

- Thật ra tôi còn chưa... 

Già đến vậy. Chỉ tiếc là Tưởng Cách còn chưa nói hết câu, Kỷ Thụy đã chạy mất rồi. Anh ta cạn lời nhìn về phía Tạ Uyên, đến nỗi gọng kính hơi trượt xuống cũng không hay biết.

- Nhưng trông anh già dặn thật mà. - Cứ hễ những trường hợp thế này là Tạ Uyên lại nói chuyện vô cùng chân thành vượt mức cần thiết. 

Bất kể khi nào thì việc cãi lại sếp cũng là điều tối kỵ khi đi làm, nể mặt khoản lương sáu chữ số hàng tháng... Tưởng Cách mỉm cười chuyển chủ đề: 

- Hình như tôi chưa nói cho cô Kỷ biết nhà bếp ở đâu.

- Ban nãy cô ấy lượn lờ tầng một 800 vòng rồi, nếu vẫn không tìm thấy nhà bếp ở đâu thì anh có thể đưa cô ấy về thẳng bệnh viện tâm thần ngay đêm nay luôn cũng được. - Tạ Uyên nói xong, đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống.

Tưởng Cách đẩy gọng kính lên, đi vòng tới đối diện Tạ Uyên, hỏi:

- Tổng giám đốc Tạ, ngài định giữ cô ấy lại thật sao?

- Không được à? - Tạ Uyên hỏi ngược lại.

- Không phải là không được, quy mô tập đoàn Tạ thị khổng lồ, nuôi thêm một miệng ăn nữa cũng chẳng đáng là bao. Vấn đề là lai lịch cô ấy không rõ ràng, đến cả cảnh sát cũng không tìm được thông tin cá nhân của cô ấy, ngài đột nhiên nổi hứng giữ cô ấy lại như thế lỡ đâu rước phải phiền phức về nhà thì sao, hơn nữa chỗ này của cô ấy... - Tưởng Cách chỉ vào đầu mình, tế nhị không nói ra nửa câu còn lại. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Vẻ mặt Tạ Uyên vẫn rất bình thản, trong đôi mắt đen nhánh không dao động chút cảm xúc dư thừa nào:

- Tôi thấy rất hứng thú với dự án robot thông minh của tập đoàn khoa học công nghệ Phong Dương.

Tưởng Cách sững sờ một chút, phản ứng lại rồi bật cười:

- Ngài nghĩ cô ấy quen chủ tịch tập đoàn khoa học công nghệ Phong Dương ư? Xin cho tôi nhắc ngài một câu, năm nay ông Kỷ mới năm mươi lăm tuổi, chắc chưa có cháu gái lớn thế này đâu ạ, hơn nữa tên ông ấy là Kỷ Phong Ba, không phải Kỷ Phú Dân gì đó...

- Đổi rồi. - Tạ Uyên cắt lời anh ta.

Tưởng Cách khựng lại: - Gì ạ?

- Tháng trước, vì muốn xin nhận thầu dự án robot nên cái tên Lý Diệc Sính kia đã giới thiệu cho Kỷ Phong Ba một đại sư, đại sư bảo tên ông ấy không tốt nên những năm qua mới lên voi xuống chó nhiều lần như vậy, không ngờ thuyết phục được ông ấy thật, cuối cùng ông ấy đổi thẳng tên thành Kỷ Phú Dân. - Tạ Uyên liếc nhìn thư ký một cái: - Vì tên ảnh hưởng đến rất nhiều thứ nên thủ tục khá phiền phức, chuyện này cũng tạm thời được giữ kín, chỉ có Lý Diệc Sính và một vài người nhà họ Kỷ biết thôi, nếu không phải Lý Diệc Sính khoe mẽ với tôi thì chắc tôi cũng không biết chuyện này.

Chuyện chỉ có Lý Diệc Sính và một vài người nhà họ Kỷ biết, vậy mà cô nàng thần kinh kia lại biết, hơn nữa vừa khéo cô còn họ Kỷ... Vẻ mặt Tưởng Cách nghiêm túc hơn một chút:

- Thảo nào ngài lại giúp cô ấy.

- Chứ không thì sao? - Tạ Uyên lộ vẻ chế giễu: - Bộ trông tôi giống kẻ thích nhặt rác ven đường về lắm à?

Tưởng Cách: ...

- Cái vẻ mặt của anh là sao? - Tạ Uyên nheo mắt lại.

Tưởng Cách tỏ vẻ vô tội chuyển chủ đề:

- ...Vậy tiếp theo làm thế nào ạ, đưa cô ấy đi gặp ông Kỷ ư?

- Trước tiên phải xác định thân phận cô ấy đã. - Tạ Uyên lơ đãng nhìn về phía cầu thang: - Nếu cô ấy tiếp tục nói nhăng nói cuội, vậy thì ném ra đường cho biết mùi.

Tưởng Cách nhìn theo ánh mắt của anh, mỉm cười:

- Nếu tổng giám đốc Tạ đã suy tính riêng, vậy tôi chỉ cần làm theo là được. Trời cũng khuya rồi, tổng giám đốc Tạ nghỉ ngơi sớm nhé, tôi xin phép về đây.

Tạ Uyên xua tay, ra hiệu cho anh ta mau cút đi. Tưởng Cách cũng cút thật mà không ngoảnh đầu lại.

Trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Tạ Uyên day trán, lười biếng dựa vào sô pha:

- Còn chưa chịu ra hả?

Kỷ Thụy bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ, xoắn xuýt một hồi mới bước ra từ phía sau cầu thang.

- Kỹ năng nghe lén còn cần cải thiện thêm. - Tạ Uyên hé mắt, đánh giá cô một câu.

Kỷ Thụy bĩu môi:

- Chú nói to như vậy chẳng phải là cố tình nói cho cháu nghe à.

- Cho nên cô nói thật được chưa? - Tạ Uyên hỏi.

Kỷ Thụy gật đầu, một lát sau hít sâu một hơi, nói:

- Cháu xuyên không từ hai mươi hai năm sau về đây, Kỷ Phú Dân là ông nội ruột của cháu.

Tạ Uyên: ...

- Nếu chú không tin thì có thể nhổ hai sợi tóc của ông ấy đem đi xét nghiệm ADN với cháu. - Kỷ Thụy nghiêm túc nói.

Mặt Tạ Uyên không cảm xúc:

- Cô đang đùa với tôi đấy à? Ông Kỷ bị hói thì tôi biết nhổ tóc ông ấy kiểu gì?

- Hói... - Kỷ Thụy trợn tròn mắt: - Rõ ràng ông ấy nói trước khi cháu ra đời thì tóc ông ấy nhiều lắm, là do hồi bé cháu nghịch như quỷ nên ông ấy mới tức đến mức hói đầu... Thế hóa ra ông ấy lừa cháu à?

Tạ Uyên: - Hừ.

- Vậy, vậy nếu không có tóc để nhổ, thì chắc nhổ lông nách được đúng không? Không được nữa thì lông chân cũng được, hoặc chú tìm cách "xin" ít máu của ông ấy? - Kỷ Thụy đang nói thì thấy anh cầm điện thoại lên bắt đầu gọi, lập tức tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: - Chú làm gì thế?

- Gọi Tưởng Cách quay lại, ném cô ra đường. - Tạ Uyên chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Kỷ Thụy vội vàng lao tới giật điện thoại, ai ngờ phán đoán sai nên ngã sấp trên đùi Tạ Uyên. Tạ Uyên giơ điện thoại cao quá đầu, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Điện thoại kết nối, giọng Tưởng Cách truyền tới từ đầu dây bên kia:

- Tổng giám đốc Tạ?

- Cháu thật sự không nói dối mà. - Kỷ Thụy ôm chân anh tỏ vẻ đáng thương: - Chú đưa cháu đi gặp Chử Thần và Diệp Thiêm Vũ đi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay thôi.

- Tôi hoàn toàn không quen biết Chử Thần và Diệp Thiêm Vũ nào cả. - Tạ Uyên chậm rãi mở miệng.

- Hả... Bây giờ chú và bố mẹ cháu còn chưa quen biết nhau ạ? - Kỷ Thụy đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại thấy cũng có thể, dù sao bố mẹ cô cũng chưa nói cụ thể họ quen nhau lúc nào, nhưng chắc chắn là trước khi cô ra đời: - Nhưng, nhưng cho dù bây giờ chú chưa quen họ thì cũng phải nghe qua cái tên Diệp Thiêm Vũ rồi chứ, bà ấy là siêu sao mà, siêu sao hạng A nổi đình nổi đám luôn đấy!

- Chưa từng nghe qua. - Tạ Uyên chỉ trả lời cô bằng bốn chữ.

Kỷ Thụy ngơ ngác một giây, lại nghe Tạ Uyên nói thêm một câu:

- Ông Kỷ cũng không có đứa con trai nào theo họ mẹ cả.

- Không thể nào! Bố cháu là con thứ ba trong nhà, ông ấy theo họ bà nội cháu thật mà! - Kỷ Thụy lập tức phủ nhận.

Tưởng Cách: - Alo, tổng giám đốc Tạ, có chuyện gì không ạ?

Kỷ Thụy cau chặt mày: - Cháu thật sự không lừa chú.

Giọng điệu chân thành, dáng vẻ đáng thương, không giống đang nói dối chút nào. Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu rồi lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:

- Nhưng ông Kỷ chỉ có một trai một gái, không có đứa con thứ ba nào hết.

Kỷ Thụy như bị sét đánh ngay tại chỗ.

Tưởng Cách ở đầu dây bên kia vẫn còn alo alo alo, nhưng Tạ Uyên đột nhiên mất hứng, đẩy cô ra rồi đứng dậy, chống gậy đi từ từ về phía cầu thang, vừa đi vừa nói:

- Nếu cô không chịu nói thật, vậy thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa, sáng mai cô hãy...

- Phía sau cái bàn kê cạnh tường trong thư phòng tầng ba có một ngăn bí mật rộng khoảng mười mấy tấc, bên trong để ảnh chú lúc mười mấy tuổi, còn có hai chiếc cúp bóng rổ của chú nữa. - Kỷ Thụy đột nhiên lên tiếng.

Tạ Uyên dừng bước, quay đầu nhìn cô với vẻ mặt khó lường.

Kỷ Thụy dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ngăn bí mật đó bị bịt kín rồi, chứng tỏ chú để đồ vào xong thì không có ý định lấy nó ra nữa. Nhưng mà xin lỗi chú út nhé, năm cháu mười hai tuổi nghịch ngợm quá, cố tình cạy nó ra đấy. Có điều vào thời điểm này chắc ngăn bí mật của chú vẫn còn nguyên vẹn, chú có thể lên kiểm  tra thử xem.

Chuyện này chỉ cần anh lên lầu chuyển cái bàn đi là có thể kiểm chứng được, cô cũng chẳng cần nói dối. Cuộc gọi trong điện thoại vẫn còn kết nối, Tưởng Cách:

- Alo alo alo, ngài còn đó không tổng giám đốc Tạ? Cô Kỷ vừa nói gì thế, sao tôi không nghe rõ...

Tạ Uyên cúp điện thoại.

Tưởng Cách đang lái xe được nửa đường thì dừng lại bên lề, nhìn cuộc gọi vừa ngắt kết nối, rơi vào trạng thái tự nghi ngờ: Bộ anh ta là một phần trong trò đùa của hai người họ ư?

Trong nhà cũ của nhà họ Tạ, Kỷ Thụy tỏ vẻ ngoan ngoãn:

- Tuy không biết tại sao chuyện bố mẹ cháu lại thành ra như vậy, cũng không biết tại sao ở thời điểm này ông nội chỉ có hai đứa con, nhưng chú út à, cháu thật sự không lừa chú.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô rất lâu với gương mặt lạnh tanh không cảm xúc, cuối cùng chẳng nói gì, nhấc chân đi lên lầu. Gậy chống gõ xuống sàn gỗ thật, phát ra những tiếng động khe khẽ. Kỷ Thụy nghe tiếng động dần đi xa, rồi biến mất ở hành lang trải thảm trên tầng ba.

Cô thở dài một tiếng, ngồi xuống đất ôm đầu gối dựa vào sô pha, mãi một lúc lâu sau mới nhớ ra hình như Tạ Uyên còn chưa sắp xếp chỗ ngủ cho mình.

Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp, tám giờ mười phút, Tạ Uyên tắt đồng hồ báo thức, vừa nghe bản tin buổi sáng vừa rời giường tắm rửa, sau đó xuống phòng ăn ở tầng một để dùng bữa như mọi khi. Chỉ là hôm nay trong nhà có thêm người ngoài nên suy cho cùng vẫn khác với thường ngày.

Tạ Uyên vừa đến phòng ăn đã thấy quản gia và hai người giúp việc khác đứng chen chúc ở cửa nhà bếp, rướn cổ nhìn vào trong, còn đầu bếp đáng lẽ phải chuẩn bị bữa sáng cho anh lại đứng ở ngoài nhà bếp với vẻ mặt tủi thân, thấy anh đến lập tức gật đầu chào:

- Thưa cậu chủ.

Quản gia và người giúp việc đồng thời quay đầu: - Thưa cậu chủ.

- Nhìn gì đấy? - Tạ Uyên cau mày.

Quản gia vội vàng tiến lên: - Cậu chủ, tối qua cậu dẫn người về ạ?

Tạ Uyên đoán được trong nhà bếp là ai rồi.

- Cô ấy đang làm gì vậy? - Anh nghe thấy tiếng lạch cạch vọng ra từ nhà bếp nên hỏi.

Quản gia: - Làm bữa sáng cho cậu đấy ạ.

Tạ Uyên: ?

- Bắt đầu từ một tiếng trước rồi ạ. - Quản gia bổ sung.

Vừa mới dứt lời Kỷ Thụy đã bưng đĩa đi ra, cười tủm tỉm chào Tạ Uyên:

- Chú út, cháu làm sandwich cho chú này!

Tạ Uyên ngó thử xem thế nào, sandwich trông khá ngon mắt, có trứng, thịt xông khói và cà chua, có điều làm món đơn giản thế này mà mất cả tiếng đồng hồ thì đúng là hơi quá.

- Mau nếm thử đi ạ. - Kỷ Thụy đã ngồi xuống bàn ăn.

Tạ Uyên cũng không khách sáo với cô, ngồi xuống rồi cầm nửa miếng lên nếm thử.

- Thế nào ạ? - Trên mặt Kỷ Thụy đầy vẻ mong chờ.

Tạ Uyên: - Cũng tạm được.

- Thế thì sau này ngày nào cháu cũng làm cho chú nhé. - Kỷ Thụy chống cằm. ( app truyện TᎽT )

Tạ Uyên khựng lại, cười khẩy nhìn về phía cô:

- Cố ý làm lâu như vậy là để nói câu này đấy hả?

- Chú út đúng là người tốt, bằng lòng cưu mang đứa đột nhiên gặp biến cố như cháu. Chú yên tâm đi, đợi cháu nhận lại ông nội rồi cháu nhất định sẽ thuyết phục ông ấy ký hợp đồng với chú, chúng ta cùng nhau kiếm tiền. - Kỷ Thụy giả vờ không hiểu anh đang nói gì.

- Cô cũng hiểu tôi muốn gì ghê nhỉ. - Tạ Uyên liếc cô một cái, tiếp tục ăn sandwich.

- Mặc dù không biết vì sao ông nội chỉ có hai đứa con, nhưng cháu suy nghĩ kỹ rồi, có chú ở đây, ông nội cũng ở đây, ngay cả ngăn bí mật ở tầng ba cũng còn nguyên, vậy thì nơi này không thể nào là thế giới song song được. Chỉ cần tìm được ông nội để nói chuyện cho ra lẽ là sẽ biết chuyện của bố mẹ cháu thôi. - Kỷ Thụy ân cần rót cho anh một ly sữa đậu nành: - Vậy nên chú út, chú có thể giúp cháu được không?

- Không rảnh. - Tạ Uyên trả lời.

Kỷ Thụy nghẹn họng:

- Chú không chịu giúp thì cháu biết chứng minh thân phận của mình kiểu gì? Mà cháu không chứng minh được thân phận thì sao có thể làm cầu nối cho chú và ông nội được?

- So với việc không có cầu nối thì tôi càng sợ mình bị ông Kỷ coi như bệnh tâm thần rồi vĩnh viễn từ chối hơn, vậy nên trước khi cô cung cấp bằng chứng thuyết phục hơn, có thể chứng minh lời cô nói là sự thật thì tôi sẽ không đưa cô đi gặp ông Kỷ đâu, cũng không giúp cô làm bất cứ chuyện gì. - Tạ Uyên ăn hết cả hai miếng sandwich, sau đó rút một tờ khăn giấy thong thả lau tay: - Cho cô ở lại đã là tôi bỗng dưng nổi lòng từ bi rồi.

- Biết ngay chú sẽ nói thế mà. - Kỷ Thụy như đã đoán trước được anh, nói: - Cháu đã biết làm để nào để chứng minh rồi.

Tạ Uyên ung dung nhìn Kỷ Thụy, chờ cô phát biểu cao kiến của mình:

- Mẹ cháu từng nói bố cháu yêu bà ấy từ cái nhìn đầu tiên trong một cơn mưa đá vào tháng tư. Cháu vừa hỏi bác quản gia rồi, dự báo thời tiết trên điện thoại chỉ hiện tối đa bảy ngày, mà hôm nay là ngày mười chín tháng ba nên cháu hoàn toàn không thể gian lận được. Nếu tháng tư mà có mưa đá thật thì có phải có thể chứng minh cháu không nói dối không ạ? - Kỷ Thụy khoanh tay hỏi.

Tạ Uyên nhắc nhở: - Lần cuối Chu Thành có mưa đá, hình như là mười năm trước rồi.

- Cháu biết. - Kỷ Thụy hất cằm.

Thấy cô chắc như đinh đóng cột như vậy, Tạ Uyên cũng chẳng còn gì để nói nữa, suy nghĩ một lát rồi mở miệng:

- Thôi được, cùng lắm là bị cô lừa ăn lừa uống một tháng thôi.

Nói cách khác là đồng ý cho cô ở lại rồi. Kỷ Thụy lập tức xúc động đến đỏ hoe cả mắt:

- Cháu biết ngay chú là người tốt mà!

Tạ Uyên không bình luận gì về lời khen người tốt của cô, thấy cô vẫn còn làu bàu thì tiện miệng hỏi một câu:

- Sandwich của cháu đâu?

- Cháu chỉ làm có hai miếng thôi, cho chú ăn hết rồi. - Kỷ Thụy dụi dụi mắt: - Không sao đâu ạ, cháu ăn tạm cái gì đó là được.

Tạ Uyên khẽ nhướng mày, định nói nhà họ Tạ còn chưa đến mức thiếu một miếng sandwich cho cô, ai dè lời còn chưa kịp nói ra, Kỷ Thụy đã bưng một đĩa giò heo to đùng ra khỏi bếp.

Tạ Uyên: - ...Đây là món ăn tạm mà cô nói đó hả?

- Ăn thịt không thì ngán lắm nên cháu bảo đầu bếp nướng giúp cháu cái bánh rồi, lát nữa làm món bánh mì kẹp thịt kiểu đơn giản. - Kỷ Thụy vừa nói vừa nhìn anh một cái: - Chú út, chú nên đi làm rồi đấy.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Tốt nhất là cô không nói dối, nếu không thì...

Kỷ Thụy ngoan ngoãn đặt đũa xuống, hóa thân thành cô bé đáng thương chỉ trong chớp mắt:

- Chú út, cháu không lừa chú thật mà.

Tạ Uyên liếc cô một cái, chống gậy rời đi. Kỷ Thụy ngoan ngoãn nhìn anh rời khỏi, đợi đến khi bóng lưng anh hoàn toàn biến mất, cô mới vuốt mặt một cái rồi quay sang hỏi đầu bếp:

- Bánh của cháu xong chưa ạ?

Đầu bếp: ...Cái cô này học chuyên ngành "lật mặt" à.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play