Đầu óc Tạ Uyên vẫn như một mớ hồ nhão, còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì tạch một tiếng, Kỷ Thụy bật đèn sáng choang. Căn phòng đột nhiên ngập tràn ánh sáng khiến anh bất giác nheo mắt lại, đợi đến khi quen rồi mới phát hiện ra hình như mắt Kỷ Thụy hơi hơi ửng đỏ.
Chút suy nghĩ đen tối vừa mới nảy sinh chỉ vì một vệt đỏ nơi khóe mắt cô mà tan biến trong nháy mắt. Tạ Uyên rướn người về phía trước, đưa tay lên lau khóe mắt cho cô:
- Cháu nghĩ linh tinh cái gì thế, ai dám bắt nạt chú chứ?
- Cháu đã bảo là cháu đoán ra rồi mà, chú đừng có lúc nào cũng coi cháu là con nít để mà lừa. - Kỷ Thụy chau mày, không đồng tình mà nắm lấy bàn tay đang lau tới lau lui trên mặt mình: - Cháu có khóc đâu, chú lau cái gì mà lau.
Tạ Uyên: ... Ồ, vậy mà chú cứ tưởng cháu khóc chứ.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Kỷ Thụy nhìn anh đầy tha thiết:
- Chú út, bây giờ Tạ thị đã phát triển rất tốt rồi, sau này chú đừng vì một hai dự án mà phải ấm ức chịu đựng như vậy nữa. Cùng lắm thì chúng ta kiếm ít đi một chút, chứ nhất định không thể để bị bắt nạt được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT