Do mặt gương phản chiếu nên bố cục đường đi ở hai phía thật giả của bí cảnh giống nhau như đúc. Tuy rằng bối cảnh ngày đêm khác biệt, nhưng Kiều Nhan vẫn có thể dựa vào trí nhớ mà không ngừng tìm về phía trước, cuối cùng dẫn gã ta đến thôn Hồ tộc đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tình huống không khác Hứa Duệ dự đoán là bao, nơi đây chỉ có quỷ kính lượn lờ, không thấy bất kỳ một vị “đại năng Nguyên Anh” nào cả.
Gió thổi rít gào khiến gã ta run lên cầm cập, lại nghe Kiều Nhan nhỏ giọng nói: “Thật ra ta nghĩ mãi không thông, rõ ràng mẫu thân đã thề thốt là ở bên kia mặt hồ có rất nhiều tu sĩ thực lực cao cường... Nhưng mỗi khi ta đến gần hồ nước thì chỉ nhìn thấy quỷ kính mà thôi.”
Lồ ng ngực Hứa Duệ phập phù lên xuống.
Kiều Nhan dường như chìm vào trong bóng tối lờ mờ của buổi hoàng hôn, thân hình và giọng nói đều mơ hồ không rõ: “Vì sao chúng ta không tìm thấy Cung Chước Nhật, huynh không thấy lạ à?”
“Lạ lắm.”
Gã ta đáp lại bằng một giọng khô khốc, vô thức để lộ vẻ hoang mang rối loạn: “Không phải Cầm Nương từng nói có thể là bị nội gián lấy đi sao? Lúc trước cô cũng suy đoán vậy mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT