Đợi khi ngọn lửa thiêu đốt dần dần tan đi, Bùi Tịch mới thu lại kiếm khí, lần nữa giữ khoảng cách với Ninh Ninh.
Hơi nóng còn sót lại tản ra trong không khí, giống như dư chấn đọng lại trên bãi biển, lặng lẽ thấm vào từng kẽ hở vô hình giữa những hạt cát, khiến cho mọi giác quan trong cơ thể đều bị bóp nghẹt lại.
Ninh Ninh hạ giọng: “Cẩn thận, trong hang động có động tĩnh.”
Đúng như nàng nói, trong sự im lặng đáng sợ khi mọi người đều cảnh giác, một âm thanh cực kỳ yếu ớt truyền đến từ sâu trong hang động.
Hang động nơi Hỏa Hoàng sống vô cùng sâu và yên ắng, bốn phía toàn là những tảng đá lởm chởm xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn. Âm thanh phát ra dọc theo đường hầm lúc đầu như một tiếng kêu trầm, xuyên qua màng nhĩ cộng thêm với con gió cuồn cuộn trên đỉnh núi, càng về sau càng chói tai, gần như khiến những tảng đá xung quanh hang động rung chuyển.
Ánh sáng trong trẻo từ bầu trời điểm xuyết nơi cửa hang, dựa vào ánh sáng này, trên vách đá trong hang động từ từ xuất hiện một bóng đen đậm đặc.
“Là Hỏa Hoàng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT