“Sao có thể chứ.” La Văn Anh đem tóc vén ra sau tai. “Lúc ấy em thật sự buồn ngủ, anh xem bây giờ tinh thần em rất rốt, có thể ăn nhiều một chút.”
Thức ăn rất nhanh được bưng lên, bên trong phòng nhiệt độ vừa đủ, từng món ăn đầy đủ màu sắc hương vị khiến người ta cảm thấy hứng thú, Tống Cẩm Trác dùng muỗng múc một ít thức ăn vào chén La Văn anh. “Nghe nói mùi vị không tệ.”
La Văn Anh ngủ một buổi chiều, sớm đã đói đến n.g.ự.c dán vào lưng, cô đưa vào trong miệng cắn một cái, ra sức gật đầu.
“Đừng vội.” Tống Cẩm Trác buồn cười, nâng ly trà lên hớp một ngụm, La Văn Anh mặc dù rất đói, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục tốt nên cũng không đến mức ăn ngốn nghiến. Tống Cẩm Trác nhìn cô, trong mắt ẩn hiện nét cười. “Thích thì cứ há miệng ăn, không cần phải để ý người khác.”
“Miệng không mở to được.” La Văn Anh cầm lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng. “Có chút thói quen nhất thời không thể thay đổi được.”
Tống Cẩm Trác ra hiệu người phục vụ đem món tráng miệng sữa hai lớp đưa cho La Văn Anh, đợi người đi rồi,anh tự tay gấp thức ăn cho cô. “Anh nghe nói từ sau khi em cùng Minh gia giải trừ hôn ước, cũng không có tính đến chuyện yêu đương nữa, tại sao vậy? Cũng là bởi vì vấn đề thói quen sao?”
La Văn Anh cắn một miếng tôm, hương vị thơm ngon tỏa ra trong miệng, cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Trác đang nhìn mình chằm chằm. “Không phải.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT