Phó Nhiễm chống lại cửa sổ xe lạnh như băng, cảm giác được ngón tay của hắn cứng rắn giống như thép như muốn x bả vai cô, nước mắt cô rơi đầy mặt cũng không lên tiếng kêu đau.
"Thả tôi ra!"
Một chiếc xe con đi lướt qua, chẳng muốn dừng lại, nhiều lắm lại cho là tình nhân đang cãi nhau.
Từ lúc Phó Nhiễm ra khỏi Vưu gia, từ lúc cô kêu Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân là chú, dì, cô cũng đã đứng ở bên ngoài căn nhà đó.
Mặc dù cánh cửa căn nhà đó chưa bao giờ rộng mở chào đón cô, nhưng ít ra Phó Nhiễm may mắn được bọn họ nuôi dưỡng cô hai mươi năm, nếu như họ lại đem cô giao cho người khác, tuổi thơ của cô chẳng phải là lại thảm hại hơn sao.
Bọn họ tốt với cô một chút, Phó Nhiễm có thể cho là rất to lớn, nhưng là tổn thương, lựa chọn đầu tiên của cô là thu nhỏ lại, nhưng cho dù có co lại thành một lỗ kim, chỉ cần đụng phải, châm ở trong thịt kỳ thật vẫn là sẽ đau.
Ngón tay Minh Thành Hữu nắm chặt từ từ buông ra, Phó Nhiễm hoàn toàn chưa phát hiện ra, áo khoác tây trang màu đen của hắn rơi đầy bông tuyết, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm trong lúc tuyết rơi ngày càng nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT