Chương 1: Phong Vân Nguyệt Báo
Năm Thiên Cơ 326, đầu tháng Ba.
Bách Hiểu Các huy động hàng trăm vũ nhân và tiên thú, dốc toàn lực tỏa đi khắp tám phương. Kỳ mới nhất của Phong Vân Nguyệt Báo từ trên trời giáng xuống, đúng hẹn khuấy động phong vân tam giới.
Phong Vân Nguyệt Báo do Bách Hiểu Các sáng lập, xoay quanh bốn nội dung chính: bảng xếp hạng tam giới, bí bảo giáng thế, đại năng các phái phi thăng, và những tin đồn bát quái cùng chuyện phong lưu mới nhất.
Tháng này không có bí bảo giáng thế, bảng chính đạo và tà đạo vẫn bất động như núi, bảng tân tú lại xuất hiện lớp lớp nhân tài. Riêng Ác Nhân Bảng sôi nổi chưa từng thấy, kẻ đứng cuối bảng cũng tàn sát cả ngàn người. Đường Hoan, dâm ma của Trường Hoan Cung, cuối cùng chen chân vào top ba, khiến vô số tu sĩ chính đạo nghiến răng tức tối!
Tin bát quái nóng hổi nhất kỳ này: chiều qua, Yến Phỉ, mỹ nhân đứng đầu tam giới kể từ khi xuất thế, bị mai phục tại Bất Lão Lâm, bị Trường Hoan Cung bắt về thâm cốc vạn trượng. Đến nay, sinh tử vẫn chưa rõ.
Tin tức vừa lan, tam giới chấn động!
Trong Mê Điệp Cốc, Hóa Điệp chân nhân, người theo đạo thải bổ, tự thấy kém xa, than: “Đường Hoan… quả là tấm gương cho chúng ta.”
Trên đỉnh tuyết Xích Sơn, Mị Hồ Yêu Vương ôm bảng mỹ nhân, đau đớn khôn nguôi, lưỡi dài ba tấc liếm láp lên bảng, rên rỉ: “Đường Hoan, tên dâm tặc này, ra tay nhanh quá! Ít ra cũng phải để bổn vương ngắm một lần trước khi cướp người, làm việc chẳng chút đạo nghĩa!”
Tại Tinh Thần Hải, vô số ánh sao chiếu sáng mặt biển. Vô Mệnh Thiên Tôn nhìn xa vào tinh bàn, vẻ mặt phức tạp: “Bí pháp hộ thân, phen thải bổ này, Đường cung chủ e là lại sắp đột phá.”
Không chỉ giới tu chân dậy sóng, cõi phàm nhân cũng xôn xao không kém, trong lòng nguyền rủa Trường Hoan Cung đến máu chó đầy đầu. Mỹ nhân đệ nhất bao đời, vậy mà chẳng thoát khỏi độc thủ của Trường Hoan Cung. Mỗi lần thoại bản mỹ nhân mới đọc được nửa, chỉ qua một đêm đã bị ép thành bi kịch.
“Đường Hoan! Đáng giận!”
“Ma đầu bao giờ mới bị diệt? Trời xanh không có mắt, Đường Hoan đáng bị thiên lôi đánh chết!”
“Yến Phỉ mà chết, sư huynh của hắn biết sống sao nổi? Lại chia rẽ một đôi thần tiên quyến lữ, Đường Hoan! Ngươi trả tiền thoại bản cho ta!”
Giữa lúc tam giới sôi nổi bàn tán, chỉ duy Thủy Nguyệt Tông trên dưới lặng ngắt như ve sầu mùa đông.
Thủy Nguyệt Tông, chính đạo đệ nhất tông môn, giờ không chỉ thiên tài đệ tử bị bắt làm lô đỉnh, Trường Hoan Cung còn ngang nhiên ném ba ngàn chim liền cánh đến diễu võ dương oai trước sơn môn, cười ngạo nghễ.
“Chim liền cánh là sính lễ! Đường cung chủ bảo hôm nay hợp gả cưới, không cần của hồi môn của quý tông, ha ha ha!”
Tiếng cười vang vọng tam giới, Thủy Nguyệt Tông mất hết mặt mũi, trở thành trò cười muôn thuở.
Trong Thủy Nguyệt đại điện, Thanh Hư chân nhân, người theo đạo đại ái chúng sinh, tức đến phun một ngụm máu, một chưởng đánh tan đám người Trường Hoan Cung trước sơn môn thành bụi.
Ngày ấy, uy áp phân thần cảnh chấn động trời đất, tiếng gầm giận dữ vang vọng tam giới.
“Đường Hoan!”
Trong giấc mộng, Đường Hoan mơ hồ nghe ai gọi mình. Y gian nan mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến y thoáng hoảng hốt.
Lụa đỏ trướng ấm, uyên ương mộng mị.
Y nằm trên giường Bạt Bộ chạm khắc gỗ đỏ, màn che cổ kính từ đỉnh đầu buông xuống. Hương hoa thoảng theo màn lụa lay động, từng đợt ùa vào mũi. Thân thể y nhẹ bẫng, như lơ lửng trên mây.
Mộng sao?
Cảm giác nóng rực khó mà làm ngơ ở bụng dưới khiến Đường Hoan, một người độc thân suốt hai mươi năm, mặt đỏ bừng. Sao lại là mộng xuân chứ?
Gần đây, y dốc lòng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, bận đến chân chạm gáy, trong lòng chẳng màng chuyện gì khác. Thật chẳng có lý do để mơ mộng xuân. Nếu đã mơ, đáng ra phải mơ về cái đề tài luận văn đau đầu kia, để còn đặt mình vào hoàn cảnh mà phân tích.
Đường Hoan năm nay hai mươi hai, sinh viên năm tư ngành văn học, luận văn tốt nghiệp đề tài Nghiên cứu phát triển và biến thiên của văn học mạng đương đại. Gần đây, y dồn sức đọc tiểu thuyết mạng nổi tiếng năm năm qua. Vì chưa hiểu rõ một cuốn tiên hiệp cẩu huyết tên Trọng sinh sau ta tra biến tam giới, luận văn đã bị đình trệ ba ngày.
Trong cơn hoảng hốt, “cảnh mộng” bắt đầu đẩy nhanh. Một tiếng rên khẽ vang bên tai.
“Ưm…”
Đường Hoan nghiêng đầu theo tiếng, đồng tử đột nhiên co chặt. Đầu óc y vô cớ hiện lên mô tả về một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết ấy.
Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song.
Người bên cạnh áo quần nửa tuột, tóc đen như mực lười biếng trải nửa giường. Hắn chỉ khoác một chiếc trường y giáng sa rộng thùng thình, sợi tơ hồng quấn quanh cổ thon trắng ngần. Đôi môi đỏ thắm, dù nồng diễm, vẫn chẳng sánh nổi gương mặt khuynh mỹ ấy.
Cảm nhận ánh mắt Đường Hoan, đôi mắt đào hoa khẽ quét tới, môi đỏ ngọc diện, diễm lệ khôn tả.
“Cung chủ không định giải định thân thuật trên người ta sao?”
Không chỉ có dung mạo tuyệt đẹp, giọng nói của hắn cũng như dòng suối chảy qua đá, vừa trong trẻo mát lạnh, vừa có chút mê hoặc thấm vào lòng người. Nhưng…
Gọi ai là công chúa?
Một gáo nước lạnh tạt vào, Đường Hoan tỉnh táo ngay tức khắc. Hồi nhỏ, y thường bị nhầm là nữ, mãi đến trưởng thành mới thoát được sự hiểu lầm. Vì thế, y đặc biệt nhạy cảm với chuyện này.
Y xụ mặt, dù trong mộng, vẫn kiên nhẫn giải thích: “Ta là nam.”
Nói xong, Đường Hoan chợt nhận ra điều gì, bật dậy như cá chép, suýt cắn phải lưỡi: “Sao ngươi cũng là nam?”
Mộng xuân kiểu này hơi quá rồi!
Dù chưa yêu đương chính thức, Đường Hoan chưa từng nghi ngờ xu hướng giới tính của mình. Y lắc đầu, quyết định chấm dứt giấc mộng hoang đường này, bèn véo mạnh đùi một cái. Nhưng giây sau, trước mắt vẫn là mảng hồng chói lòa.
Ngoài đau đớn, chẳng có gì xảy ra.
Đường Hoan ngẩn ra vài giây, không dám tin lại véo cánh tay một lần nữa, lần này mạnh hơn, đau đến mức y suýt rơi nước mắt.
Vẫn chẳng có gì xảy ra.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng quỷ dị. Nam nhân trên giường không thể động đậy, từ đầu chí cuối lặng lẽ quan sát y. Thấy y bất động, hắn mới trầm giọng, bình tĩnh nói: “Cung chủ đang vận chuyển bí pháp song tu sao?”
Đường Hoan bất chợt nhìn hắn: “Ngươi nói song gì?”
Hắn đáp: “Song tu.”
Đường Hoan: “Song tu?”
“Chứ còn gì?” Hắn cười khẩy, không ngờ đến nước này, Đường Hoan còn dùng kiểu biết rõ còn hỏi để nhục nhã hắn.
“Cung chủ phái người vây công Bất Lão Lâm, trọng thương các sư đệ sư muội cùng ta rèn luyện trong rừng, lại vượt ngàn dặm đưa ta về Trường Hoan Cốc. Chẳng lẽ chỉ để thắp nến trò chuyện cả đêm?”
Nói xong, nam nhân tóc dài rũ mắt, như cố đè nén nhục nhã và hận ý, ép mình cầu toàn: “Tâm tư của Đường cung chủ, thiên hạ đều rõ. Ngươi ta không cần phí lời. Chỉ cần Trường Hoan Cung hứa từ nay không nhúng chàm đệ tử Thủy Nguyệt Tông, Yến Phỉ này sẽ xem như đêm nay chưa từng xảy ra. Sau đêm nay, mong cung chủ và ta nước giếng không phạm nước sông.”
Trường Hoan Cung, Thủy Nguyệt Tông, Bất Lão Lâm, Yến Phỉ…
Hàng loạt danh từ quen thuộc khiến Đường Hoan lại rơi vào im lặng.
Như sấm giữa trời quang, y dường như thật sự xuyên vào bối cảnh giấc mộng. Thân phận hiện tại là cung chủ Trường Hoan Cung, một vai ác trùng tên trùng họ, sắc dục ngập trời, không chuyện ác nào không làm, nhưng chẳng sống quá mười chương.
Ngày sau, “Đường Hoan” và Yến Phỉ quả thật nước giếng không phạm nước sông. Theo cốt truyện, đêm nay y sẽ chết bất đắc kỳ tử trên giường, thân thể nổ thành một bãi máu, chẳng liên quan gì đến “nước” cả.
Nhìn lại gương mặt diễm lệ câu hồn của nam nhân kia, Đường Hoan chỉ thấy yết hầu khô khốc, không phải thèm thuồng, mà là kiêng dè sâu sắc.
Vì nguyên chủ chết dưới tay Yến Phỉ!
Đường Hoan ôm tia hy vọng cuối: “Ngươi… thật là Yến Phỉ của Thủy Nguyệt Tông?”
Lại bị hỏi kiểu biết rõ còn hỏi, Yến Phỉ ánh mắt sắc bén bắn tới. Nhưng thấy Đường Hoan nhấp môi căng thẳng, đôi mắt đen trong veo ươn ướt, như chỉ cần hắn gật đầu, lệ sẽ rơi.
Yến Phỉ bất giác nhíu mày, chợt muốn hỏi ngược lại: Ngươi thật là Đường Hoan? Kẻ giẫm đạp vô số xương trắng, tà đạo khôi thủ tuyên dâm bại đức?
Đây là lần đầu Yến Phỉ thấy Đường Hoan bản tôn.
Tam giới đồn đại về tà đạo khôi thủ này vô số, nhưng người thực sự gặp cung chủ Trường Hoan Cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần là những “lô đỉnh” bị bắt đi rồi mất tích.
Nghe đồn Đường Hoan âm độc tà ác, từ nhỏ đã tàn nhẫn, dựa vào thiên tư trác tuyệt và vô số xương trắng nghiên cứu bí pháp tà thuật. Khi đại thành, tu sĩ khắp thiên hạ đều thành lô đỉnh. Một khi bị Trường Hoan Cung bắt, chỉ có kết cục hút khô thành thây, thân tử đạo tiêu, tan biến trong tam giới.
Dù chưa gặp Đường Hoan, Yến Phỉ biết rõ tâm tư xấu xa của y với mình là sự thật cả tam giới đều hay. Để bắt sống hắn, người của Trường Hoan Cung đã lảng vảng gần Thủy Nguyệt Tông suốt mười năm.
Nghi hoặc trong mắt lóe qua, Yến Phỉ cười lạnh: “Cung chủ thấy ta không giống?”
Không phải không giống, mà giống y như trong sách!
Đường Hoan khóc không ra nước mắt, chẳng thể tự lừa mình nữa. Giữa lúc sinh tử, xuyên vào mộng gì chứ, mơ hôm nay là chết hôm nay sao?
“Nếu ngươi là Yến Phỉ, e là đã trói nhầm người…”
Đường Hoan khô khan nói, liên quan đến sống chết, còn quan tâm gì cốt truyện: “Ta… bổn tọa vốn muốn trói sư huynh ngươi. Đều tại đám vô dụng kia trói nhầm! Yên tâm, ngày mai bổn tọa sẽ thả ngươi rời cốc!”
Lời này quá bất ngờ, Yến Phỉ sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.
“Ý cung chủ là, đáng ra không phải trói ta?”
Y gật đầu, mặt không đổi sắc: “Đúng! Không phải ngươi. Tối nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, Đường Hoan vội vàng toan xuống giường. Yến Phỉ sực tỉnh, mắt híp lại, nhìn y cười khẽ: “Hay cung chủ mắc bệnh kín, nên bịa cớ vụng về thế này để bỏ chạy?”
Đường Hoan: “…”
Nghe xem, đây là lời người nói sao?
Y muốn thả tù binh, tù binh lại âm dương quái khí y?