Vừa ăn vừa gắp lia lịa thức ăn vào bát con gái, bà Tô Hân không ngừng lẩm bẩm:
“Con xem, gầy trơ cả xương, ăn thêm vào một chút! Ăn xong mẹ đưa con đi bệnh viện kiểm tra.”
Hạ Mạt nhìn bát cơm trước mặt chất đầy thịt, dạ dày bỗng cuộn lên từng đợt khó chịu. Nhưng cô vẫn cố gắng cắn răng ăn hết. Ở thời tận thế, có ngày nào được ngồi ăn đàng hoàng như vậy? Những món ăn nóng hổi, đầy đủ dưỡng chất này… chẳng khác nào là giấc mơ xa xỉ. Huống hồ, từ thái độ của mẹ, cô đã nhận ra ba mẹ đã chấp nhận đứa bé trong bụng cô, chấp nhận luôn cả cha của nó.
Cô không biết anh hai đã thuyết phục thế nào, nhưng nghĩ đến đó, lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, ấm đến suýt trào lệ.
Bữa cơm trưa trôi qua trong tiếng nói cười rộn rã hiếm có sự yên bình và ấm áp đến thế trong đời cô. Sau bữa ăn, Hạ Thần Vũ có việc rời đi, còn ông Hạ Tân hôm nay bỗng phá lệ, trở thành tài xế riêng, đích thân chở hai mẹ con đi bệnh viện, hơn nữa còn theo sát suốt buổi kiểm tra.
Từng bước khám trôi qua êm xuôi. Đến khi siêu âm màu, cả ông Hạ Tân lẫn bà Tô Hân đều theo Hạ Mạt vào phòng. Nhìn màn hình hiển thị hình ảnh mờ ảo của sinh linh nhỏ bé, hai ông bà chỉ biết nắm tay nhau, mắt rưng rưng.
Cậu nhóc Dạ Hàn Lạc nằm ngoan ngoãn trong bụng mẹ, hai tay đặt dưới cằm, vẻ mặt say ngủ, điềm tĩnh như một thiên thần.
“Trời ơi, giống hệt Mạt Nhi lúc nhỏ! Đáng yêu quá!” bà Tô Hân vừa nói vừa siết chặt tay chồng, ánh mắt sáng long lanh như vừa bắt được báu vật.
“Hừ, con bé lúc trong bụng bà thì đâu có đáng yêu như vậy! Vẫn là cháu ngoại tôi nhìn đã muốn ôm ngay về nuôi!” ông Hạ Tân cố tình nói trêu.
Hạ Mạt tức thì trợn mắt: Ba à, nói xấu con gái mình trước mặt con gái luôn à?
Cô còn chưa kịp phản ứng, ông Hạ Tân đã vỗ đùi reo lên:
“Là thằng cu rồi!”
“Ông Hạ à, tôi không nói gì hết nha!” bác sĩ nhanh chóng đỡ lời, vừa cười vừa ám chỉ. Dù đã có chỉ thị từ cấp trên, anh ta vẫn giữ đúng đạo đức nghề nghiệp, nhưng ánh mắt cũng chẳng giấu được vẻ đồng tình với niềm vui của hai vợ chồng già.
Cả ba ra khỏi phòng siêu âm, đang định về nhà thì đột nhiên, cậu nhóc đang ngủ trong bụng Hạ Mạt như bị một luồng cảm ứng đánh thức. Một giọng nói non nớt nhưng đầy cảnh giác vang lên trong đầu cô:
“Mẹ! Nhanh, đi về phía sau!”
Hạ Mạt chớp mắt mấy cái. Gì cơ?
“Nhanh lên! Không kịp giải thích đâu!”
Cô có hơi bất đắc dĩ, nhưng khi con trai đã lên tiếng, cô luôn nghe theo. Không chần chừ, Hạ Mạt xoay người đi ngược lại với lối ra.
“Mạt Nhi, con làm gì vậy?” Bà Tô Hân sửng sốt, vội kéo chồng đi theo con gái.
Dưới sự chỉ dẫn kỳ lạ của Dạ Hàn Lạc, ba người đi qua một hành lang hẹp. Đến khi rẽ vào khu vực yên tĩnh phía sau, Hạ Mạt bất ngờ khựng lại – đứng sững như bị đá tảng đè lên ngực.
Đối diện với cô, không ai khác chính là Lâm Ngữ.
Người bạn thân nhất năm xưa. Người đã đứng nhìn cô bị trói trong phòng thí nghiệm, bụng mang dạ chửa mà chẳng hề ra tay cứu giúp. Người đã nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, buông lời cay độc:
“Cao quý lắm cơ mà? Vậy mà giờ cũng mang thai đứa con không biết của ai, rơi vào tay người ta thôi!”
Hạ Mạt nắm chặt tay, cả người run rẩy. Mỗi tấc da thịt đều đang gào thét đòi báo thù. Cô chỉ muốn lao tới, bóp chết người đàn bà trước mặt.
Thế nhưng...
“Tiểu Mạt! Cậu ở đây rồi! Trời ơi, tốt quá! Cậu nhất định phải giúp tớ!” Lâm Ngữ òa khóc, lao tới ôm chầm lấy cô như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Mạt rùng mình. Kinh tởm. Cô giơ tay định đẩy người phụ nữ kia ra, thì giọng Dạ Hàn Lạc lại vang lên gấp gáp:
“Mẹ ơi! Người phụ nữ này! Trên người cô ta có một món đồ cổ! Một món rất đặc biệt! Mẹ mau nghĩ cách lấy nó về đi!”
Cái gì? Đồ cổ? Hạ Mạt nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm.