Một tiếng ting khe khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Chiếc điện thoại bị bỏ quên trong túi áo rung nhẹ, báo có tin nhắn đến.
Hạ Mạt lười biếng với tay lấy điện thoại, mở khóa, màn hình hiện lên dòng tin nhắn ngắn gọn:
Nhược Y: Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế? Chiều nay gọi mãi không được, lo quá!
Môi cô cong lên thành một nụ cười nhạt lạnh lẽo. Dương Nhược Y... cái tên vừa quen vừa xa. Nếu là kiếp trước, cô đã cảm động đến phát khóc vì một câu quan tâm đơn giản thế này. Nhưng hiện tại, chỉ khiến cô muốn bật cười.
Quan tâm sao?
Cô ta từng là người chị em thân thiết nhất, là người mà Hạ Mạt từng tin tưởng đến mức đem cả bí mật đời mình chia sẻ. Và kết quả thì sao?
Bị bán đứng, bị phản bội, bị lợi dụng tất cả đều đến từ chính bàn tay “bạn thân” đó. Cô ta từng thản nhiên nói với đám người kia:
“Nhìn nó ăn mặc đồ hiệu, đi xe sang, là biết xuất thân không tầm thường. Dính vào một chút, mình không thiệt.”
Cô từng bị sự “quan tâm” ấy mê hoặc. Nhưng giờ, từng lời, từng chữ đều là mồi lửa thiêu rụi trái tim đã từng ấm áp.
Nhưng cũng nhờ dòng tin nhắn đó, cô chợt nảy ra một ý:
Tại sao không nói cho anh hai biết?
Không phải mặt đối mặt. Qua tin nhắn như thế vừa không bị ngắt lời, lại tránh được ánh mắt quá mức sắc bén của anh.
Hạ Mạt siết chặt điện thoại, ngón tay run run gõ từng chữ. Cô viết về đêm kinh hoàng năm tháng trước lúc bị người ta bỏ thuốc, bị ném vào khách sạn, và… bị một người đàn ông xa lạ làm nhục.
Rồi một tháng sau, khi phát hiện mang thai, cô đã sợ hãi đến mức chỉ có thể trốn chạy. Cô không dám về nhà, cũng không dám nói với ai.
Tin nhắn dài đến mấy đoạn. Đọc lại ba lần, cô mới hít sâu một hơi, ấn nút gửi đi.
Ngón tay cô run rẩy. Tim đập loạn nhịp.
Và rồi, như bị một làn sóng kéo ngược về quá khứ, những ký ức cô từng cố tình lãng quên nay đột nhiên ùa về, rõ ràng như mới hôm qua.
Ly nước trái cây. Quán bar. Chu Vận Đồng.
Bạn gái của anh hai là người ép cô đi chơi hôm đó, là người tận tay đưa cô ly nước có vị cam nhàn nhạt. Sau đó là gì?
Mọi thứ mờ dần. Chỉ còn vài tiếng nói văng vẳng như vang từ một căn phòng tăm tối:
“Tối nay mấy người hầu hạ cô em chồng tôi cho tốt vào! Con bé ngây thơ quá, nhìn là muốn hủy hoại rồi.”
Tiếng cười cợt. Tiếng bước chân đàn ông. Tiếng cửa đóng sập lại.
Hạ Mạt bật dậy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Cô ôm đầu, lắc mạnh, như muốn hất văng những hình ảnh ghê rợn đang bám riết lấy mình.
Không! Không thể là sự thật!
Không thể là cả một đám người…
“A…!”
Tiếng hét thảm bật ra khỏi cổ họng. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Cửa phòng bật mở đánh “rầm” Hạ Thần Vũ lao vào, vẻ mặt hoảng hốt.
“Mạt Nhi!”
Anh thấy em gái ôm đầu, toàn thân run rẩy như bị nhấn chìm trong một cơn ác mộng.
Anh không hỏi gì, cũng không nói gì thêm chỉ lao đến ôm chặt cô vào lòng.
"Mạt Nhi, đừng sợ… Có anh hai ở đây rồi.”
Giọng anh trầm thấp, dịu dàng mà kiên định. Trong vòng tay ấm áp đó, Hạ Mạt như chực òa khóc.
Dù đau đớn, dù kinh hoàng, nhưng ít nhất giờ phút này… cô không còn phải gồng mình lên một mình nữa.